Dịch: LTLT
Ồn ào hiểu lầm xong, Trì Thanh nhìn cánh cửa sau lưng Giải Lâm, anh rất muốn bước ra khỏi cửa lập tức, tạm thời một mình bình tĩnh lại.
Nhớ lại những chuyện mình làm cả ngày nay, anh tê cả da đầu.
Hôm nay anh đã nói gì, đã làm gì rồi?
…
Nhưng Giải Lâm không cho anh cơ hội, sau khi nhận ra ý đồ của anh, sức lực nắm cổ tay anh lại mạnh thêm mấy phần.
“Gần 10 tiếng đồng hồ bận rộn ở Hoằng Hải không thể đến gần em, không thể nắm tay em đi, không thể ôm em càng không thể hôn em.” Giải Lâm nhận ra sự bối rối của Trì Thanh, thế là hắn khom người, cằm gác lên vai Trì Thanh, tránh giao tiếp bằng ánh mắt cho Trì Thanh một chút không gian, nhưng lại chuyển sang một cách thức càng thân mật hơn.
Lúc nói chuyện, hơi thở của hắn phun ra bên cổ Trì Thanh.
“… Em nghĩ rằng chỉ có em nhìn chằm chằm anh sao, anh cũng không nhịn được mà nhìn em.”
“Nhìn em đeo găng tay, nhìn em với đồng chí cảnh sát kia không biết nói chuyện gì?”
Giải Lâm vốn không định tính toán chuyện này thật, nhưng đã nói đến đây rồi, hắn không ghen thì rõ là dễ tính quá rồi: “Nói đến việc này, anh còn chưa hỏi em nữa đây, hai người nói gì thế?”
Hắn nói xong, tưởng rằng Trì Thanh chắc chắn sẽ dùng hai chữ “quên rồi” cho có lệ với anh.
Nhưng Trì Thanh chỉ hơi ngập ngừng.
“Nói về anh.”
Lần này người ngơ ra lại đổi thành Giải Lâm.
Một tay của Trì Thanh không đeo găng tay, vừa rồi vì để nhập mật mã nên đã tháo ra. Bàn tay đang buông thõng bên người của Giải Lâm chạm vào bàn tay ấy của Trì Thanh… Dường như đây đã trở thành cách đối thoại của hai người rõ lòng nhau.
[Hôn em được không?]
[Xin lỗi, nhịn nửa ngày, không kiềm lòng được.]
[Nếu như em không nói thì anh coi như em đồng ý rồi.]
Tất cả các âm thanh khác biến mất hoàn toàn vào khoảnh khắc Giải Lâm chạm vào tay Trì Thanh, bên tai Trì Thanh chỉ còn lại giọng nói trầm khàn mập mờ của Giải Lâm.
Lối vào nhà vẫn mờ tối.
Advertisement
Nhưng thị lực của Trì Thanh tốt, trong bóng tối quen thuộc này anh cảm nhận được hơi thở ấm áp của Giải Lâm nghiêng đi vài phân, từ bên cổ di chuyển vào trong một chút, rơi chính xác lên làn da trắng bệch trần trụi của anh.
Ngừng lại mấy giây, giống như đang chờ phê duyệt.
Cuối cùng Trì Thanh không nói gì, sau đó nhiệt độ nóng bỏng rơi xuống.
Trong tư thế vùi mặt vào cổ của Trì Thanh vừa rồi, Giải Lâm nghiêng đầu, men theo đường cổ trơn bóng của Trì Thanh chậm rãi hướng lên trên.
Âm thanh biến dạng thấp giọng cảm thán: [… Trên người của những người ưa sạch sẽ như em đều thơm như vậy sao?]
“Thơm” mà hắn nói không phải ý là trên người Trì Thanh có mùi nước hoa, mà là mùi thơm xà phòng sạch sẽ bay ra từ quần áo.
Giải Lâm di chuyển tiếp lên trên thì có thể chạm vào vành tai đỏ ửng của Trì Thanh. Hắn ngừng lại ở đây một lát, sau đó bàn tay đang buông thõng rời khỏi mu bàn tay của Trì Thanh, đưa lên trên nắm lấy cằm của anh.
Cổ áo len Trì Thanh đang mặc vốn không mở rộng quá, sau khi bị Giải Lâm dụi tới dụi lui thì bị lệch một bên để lộ xương quai xanh gầy gầy trắng đến chói mắt. Giải Lâm có một loại cảm giác thỏa mãn xấu xa không nói rõ được, một người từ không cho ai đến gần bây giờ lại mặc hắn làm xằng.
“Không chịu được thì cứ nói.” Giải Lâm vẫn lo lắng cho bệnh tình của Trì Thanh, nói, “Anh ngừng lại.”
Tuy Trì Thanh không bài xích hắn, nhưng vấn đề đã lưu lại nhiều năm không phải chuyện có thể đổi một sớm một chiều được.
Ví dụ như có đôi khi sáng sớm Giải Lâm đến gọi anh dậy, trước khi kịp nhận ra hắn là ai thì Trì Thanh sẽ cứng đờ cả người, kéo chăn lên làm vật che chắn.
Số người Trì Thanh đọc suy nghĩ bao nhiêu năm nay còn nhiều hơn lượng cơm người bình thường ăn, biết rõ hơn ai hết cái gì gọi là miệng đàn ông có ma mới tin: “Bảo anh ngừng thì anh sẽ ngừng à?”
Giải Lâm: “Anh sẽ cố hết sức.”
“… Nếu như anh không ngừng lại được thì cũng không thể trách anh, chuyện này là tại em.”
Hắn nói xong, nắm cằm Trì Thanh hôn xuống.
Đây là nụ hôn thật sự đầu tiên về mặt ý nghĩa kể từ khi hai người hẹn hò, nụ hôn cứng ngắc không chút kỹ thuật nào của Trì Thanh vào hôm tỏ tình không tính đến.
Kỹ thuật hôn của Giải Lâm không hề phụ lòng gương mặt của hắn, tuy cũng chỉ là nụ hôn bất ngờ, bởi vì không muốn làm Trì Thanh hốt hoảng nên mới thăm dò xâm nhập từng chút một, sau khi xác nhận Trì Thanh không có bất cứ khó chịu nào hắn mới dần dần hôn sâu hơn.
Hô hấp của hai người dần dần quấn quýt với nhau.
Giải Lâm buông cằm Trì Thanh ra, đặt tay lên mắt anh, vừa thở hổn hển vừa nhắc nhở: “Nhắm mắt lại.”
Ban đầu Trì Thanh còn có thể dựa vào năng lực nhìn ban đêm tốt nhìn rõ hình dáng đồ nội thất ở huyền quan, lúc này tất cả cảnh tượng trước mắt đều biến mất hoàn toàn.
Toàn bộ các giác quan tập trung ở một chỗ.
Trì Thanh phát hiện chuyện hôn môi có hơi giống với đọc suy nghĩ, đều có thể khiến anh giống như đặt mình ở một thế giới khác. Trong màn đêm không nhìn thấy gì ở trước mắt, thế giới hiện thực biến mất không một tiếng động.
Đã không nhớ rõ là ai động tay trước, đến khi Trì Thanh hoàn hồn lại thì hai người đã di chuyển đến sô pha rồi, lòng bàn tay Giải Lâm đặt trên eo Trì Thanh, sau đó thuận thế trượt vào trong.
…
Trì Thanh bị ngón tay nóng hổi của Giải Lâm sờ đến cứng đờ cả người.
Giải Lâm cảm thấy người bên dưới gần như đã đến cực hạn.
Ngón tay Trì Thanh cong lên, nắm lấy lớp vải bọc ghế sô pha rũ xuống: “Em…”
Có lẽ tạm thời anh vẫn không thể chấp nhận động tác tiến thêm một bước này.
“Anh biết.” Giải Lâm rút tay ra, “Từ từ đến.”
Tuy Giải Lâm nói câu này rất bình tĩnh, nhưng thực tế Trì Thanh chỉ cần lấy tay áp lên bàn tay hắn, một giây thôi cũng đã có thể đọc được hắn chẳng hề bình tĩnh như thể hiện bên ngoài.
Giải Lâm dùng hết tất cả sự nhẫn nhịn trong người mình, nói thầm bình thường có suy nghĩ phạm pháp gì cũng chẳng khó kiềm chế như hôm nay.
Sau khi hít thở sâu, Giải Lâm kéo vạt áo len xuống giùm Trì Thanh, khen anh: “Cậu bạn trai mắc bệnh ưa sạch sẽ này đã tiến bộ rồi.”
—
Sau khi về, Trì Thanh tắm rửa một lượt, nhưng nhiệt độ của nước không thể rửa sạch độ nóng lạ thường trên người anh. Tắt nước xong, qua lớp sương mù, anh nhìn thấy thứ trông giống như dấu răng trên khóe miệng mình.
Điện thoại bên cạnh rung lên vài tiếng.
Bên trên là một câu chúc ngủ ngon.
Từ trước đến nay chất lượng ngủ của Trì Thanh rất tốt, hôm nay đã đến giờ đi ngủ nhưng anh lại không ngủ được.
Anh nhắm mắt, mười mấy phút sau lại mở mắt, sau đó quơ lấy điện thoại để trên đầu giường, lần đầu tiên lướt xem vòng bạn bè.
Khoảng cách nội dung trong vòng bạn bè của anh rất lớn.
Quý Minh Nhuệ: [Chia sẻ] Tiền thưởng giá trị lớn! Mấy tháng trước, một tên du côn dùng dao đi cướp hiện tại đang lẩn trốn, ai từng gặp nam thanh niên này…
Còn có người quản lý trước đây của anh.
Người quản lý quay phim rất suôn sẻ, đăng cho mình ở vòng bạn bè: Chú ba đã xuất hiện, ai chưa xem phim thì mau đi xem đê!
Dù “chú ba” mà người quản lý này đóng là một gã đàn ông trung niên dán râu chữ bát.
Trì Thanh tiện tay nhấn thích cho Hà Sâm.
Hà Sâm được nhấn thích mà hoảng sợ, nhanh chóng gửi qua một tin nhắn: Cậu không trượt tay chứ?
Tuy anh ta từng là người quản lý của Trì Thanh, nhưng Trì Thanh cứ giống như đã chết rồi, càng đừng nhắc đến bây giờ hai người đã không còn quan hệ gì. Thế mà đến hôm nay anh ta còn có thể nguyên vẹn ở lại trong vòng bạn bè của Trì Thanh, thật đúng là kỳ diệu.
Trì Thanh: Sức khỏe tôi rất tốt.
Trước đây Trì Thanh trả lời xong câu này thì sẽ không nói nữa, có lẽ khoảng thời gian này ở bên cạnh Giải Lâm lâu, anh vậy mà vô thức bổ sung thêm một câu: Muộn vậy còn chưa ngủ sao?
Trì Thanh: “…”
Anh chìm vào suy nghĩ sau khi gửi xong tin nhắn rất đậm chất Giải Lâm này.
Liên quan gì đến mình?
Vì sao mình phải hỏi?
Câu này có cần thiết tồn tại không?
Hà Sâm cũng phát hiện được điểm bất thường của tin nhắn này, anh ta mất tự nhiên trả lời: À… ừm… Phải, tôi ấy à… đang quay cảnh đêm, đang nghiên cứu nhân vật.
Nhưng anh ta nói thầm, chuyện nghiên cứu nhân vật này cũng chẳng nói được với Trì Thanh.
Mỗi lần thảo luận kịch bản, anh ta đều bị Trì Thanh làm tức chết.
Nhưng bất ngờ là lần này Trì Thanh không nói gì, lại nói một câu: Những bộ phim tôi thử vai trước đây, đúng là không nên diễn như thế.
Trước đây bàn bạc kịch bản, anh luôn thích hỏi vì sao.
Vì sao người này vừa muốn khóc vừa muốn cười?
Bây giờ anh mới biết, chuyện tình cảm không thể nói lý, giống như hôm nay, vì ghen nên anh vừa thích nhìn Giải Lâm lại vừa “ghét” hắn.
—
Chuyện ở Hoằng Hải điều tra hai ngày, vẫn chưa tra ra kết quả.
Thân phận quá đơn giản của ba người chết ngược lại đã trở thành khó khăn của vụ án này. Bên phía cảnh sát thật sự không muốn đặt nghi ngờ lên những đứa trẻ mới mười mấy tuổi ở cùng lớp với người chết, càng không dám tưởng tượng hung thủ có phải ẩn núp trong bọn họ không.
Bọn họ đã hỏi tất cả những người từng gặp gỡ với ba người chết, không có chỗ nào đáng nghi.
Bọn họ đều có chứng cứ không ở hiện trường vào lúc xảy ra vụ án. Thời gian Vương Viễn bị giết trong rừng cây nhỏ, những học sinh này đều đang thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, càng không có ai dạo công viên lúc rạng sáng, cũng không thể chứng minh có người từng ở lại một mình trong nhà vệ sinh nam.
Ngày thứ ba, nhóm người Trì Thanh đi trễ một chút.
Lúc đến trường, học sinh đều đang vùi đầu vất vả học hành.
Giải Lâm vừa đi về phía cuối hành lang vừa nói: “Bây giờ chẳng phải là thời gian nghỉ ngơi giữa tiết sao? Sao ai cũng đều học bài, hành lang cũng chẳng có ai.”
Ngày đầu tiên bọn họ đến đây, trường học lộn xộn giống như đang nuôi khỉ, làm gì cũng có, chỉ không nhìn thấy có học sinh nghiêm túc học hành.
Đang lúc nói chuyện có đi ngang qua cửa sổ của lớp học nào đó, thậm chí còn có học sinh vừa khóc vừa làm bài kiểm tra, khóc đến nỗi rất có sức truyền cảm, có thể đưa đến Quang Viễn giao lưu với Tô Hiểu Bác, làm anh em kết nghĩa.
“Bây giờ trong trường đều đang đồn, có một ác ma biến thái giết người chuyên giết học sinh kém.” Cảnh sát đi cùng đau đầu nói, “Cảnh sát đã bác bỏ tin đồn nhưng vẫn không ai tin.”
Cảnh sát chỉ vào trong cửa sổ: “Học sinh đang vừa khóc vừa làm bài kia lần trước thi đứng thứ tư từ dưới lên. Em ấy luôn nghĩ rằng người tiếp theo là mình, hôm qua chạy đến văn phòng tìm giáo viên sám hối, ngày thường mình không nên không nghe giảng, còn nói thì ra học tập thật sự có thể thay đổi số mệnh.”
“…”
Hôm nay bọn họ tiếp tục triển khai công tác tra hỏi số lượng lớn. Địa điểm xảy ra vụ án là nơi có thông tin nhiều nhất, đi thêm mấy vòng trong trường không chừng có thu hoạch mới.
Trì Thanh không giỏi việc kiểu xã giao này, anh bèn ở bên cạnh xem hồ sơ. Anh bắt đầu xem từ hồ sơ học sinh, hồ sơ học sinh của ba người được đặt cùng nhau, Trì Thanh phát hiện một chi tiết mà trước đây không ai để ý đến. Lúc học lớp 10, bọn họ đều chung một lớp*. (*bên Trung học xong lớp 10 thì sẽ bắt đầu phân ban chia lại lớp)
Trong hồ sơ học sinh, nét chữ xinh đẹp của giáo viên chủ nhiệm viết:
Lớp 10-1.
Ba chữ “lớp 10-1” giống hệt xếp cạnh nhau.
Hôm nay đã là nửa học kỳ hai của lớp 11, phía cảnh sát nhất định bắt đầu điều tra từ lớp hiện tại, chuyện từng học lớp 10-1 này tạm thời không thu hút được sự chú ý của bất cứ ai.