Đêm hôm ấy, trước khi trở về sau buổi tiệc nhỏ, Lâm Chấn Phong cùng Châu Vân Du đi dạo trong vườn.
Hắn đan tay cô và khẽ đung đưa trong gió khuya.
Lòng hắn chợt cảm thấy bình yên đến lạ.
Trăng trên trời tròn vành vạnh lại sáng trong vô ngần.
Bước đi bên cô, Lâm Chấn Phong thấy khu vườn đêm nay nhiều trăng quá.
Trăng trên trời, trăng trong tay, trăng tròn xoe nơi đôi mắt.
Vầng trăng nào cũng thật tinh khôi.
- Giá mà em bớt xinh lại thì anh đã đủ nghị lực để ra về sớm hơn rồi.
- Không kiềm nổi rung động, hắn liền quay sang trách móc cô.
- Giá mà anh đừng về.
Em muốn chơi với anh mãi thôi.
- Cô nhóc thật thà nói.
Cả hai nhìn nhau, cùng bật cười.
Lâm Chấn Phong đột nhiên hỏi Châu Vân Du:
- Năm sau em muốn thế nào đây?
- Ý anh là...
- Tuổi mười bảy của em và tuổi mười tám của anh, tất cả sẽ trôi qua duy nhất một lần.
Vậy giờ nếu em muốn mình cùng tiến, chúng ta hẹn ngày cầm giấy trúng tuyển đại học trên tay.
Còn nếu em muốn chơi bời cho hết thời học trò, anh cũng có thể chiều theo ý em.
Chọn đi nhóc con, dù là quyết định nào thì thanh xuân nhất định phải sống thật trọn vẹn.
Lắng nghe chất giọng trầm ấm của hắn vang lên bên tai, Châu Vân Du mơ màng chìm vào những suy tư trong tâm trí.
Quả đúng như lời hắn nói, năm tháng cuối cùng của thời thanh xuân đã đến rồi.
Kì thi tốt nghiệp cam go sẽ khép lại mười hai năm học dài đằng đẵng.
Và cô lúc này đang đứng giữa hai ngã rẽ trưởng thành.
- Phong...ngôi trường mơ ước của em, còn xa vời tầm tay quá.
Anh biết đấy, em không được giỏi như anh.
- Châu Vân Du thở dài, song môi vẫn khẽ cười.
Hắn tức giận nhéo chiếc má mềm của cô:
- Ai cho phép em chưa đánh đã đầu hàng thế hả? Cái con nhóc liều lĩnh của anh đâu rồi? Em có gã bạn trai học tốt như vậy, phải tận dụng triệt để đi chứ.
Rồi đột ngột vòng tay ôm chặt lấy đùi và nhấc bổng Châu Vân Du lên, Lâm Chấn Phong nhếch mép khẳng định:
- Đến thuần hoá anh em còn làm được thì đỗ đại học đã là cái gì? Nào, xốc lại tinh thần đi.
Từ giờ đã có anh nỗ lực cùng em.
- Được rồi.
Trăm sự nhờ anh giáo của em chỉ bảo.
Châu Vân Du vịn lấy vai hắn và khúc khích cười tươi.
Cô cong khoé mắt, nhìn gương mặt của người con trai mình đem lòng yêu thương mà thấy hạnh phúc vô cùng.
Trong đôi mắt kiên định ấy, Châu Vân Du thấy nét phản chiếu chính hình bóng cô và cả một tương lai đang chờ đợi.
Hít sâu một hơi, cô nhóc dứt khoát gật đầu:
- Cùng cố gắng vì nhau nhé!
- Chốt kèo.
Ai không đỗ làm chó.
Lâm Chấn Phong ân cần vén những sợi tóc mai.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy ngọn lửa nhiệt huyết trong mình lại bùng cháy mãnh liệt đến thế.
Tương lai, mơ ước, và Châu Vân Du, tất cả đều khiến hắn sẵn sàng sống chết mà phấn đấu hết mình.
Dế xôn xao kêu trong hang đất.
Lá cành xào xạc giấc mộng đêm.
Mây vẫn trôi và gió vẫn thổi.
Ánh trăng dìu dịu soi sáng đôi nam thanh nữ tú tuổi niên thiếu.
Lâm Chấn Phong ôm cô thật lâu trong vòng tay, không nỡ ra về.
Hắn muốn đặt lên môi cô một nụ hôn sâu cho tới tận khi trăng tàn thôi toả bóng.
Mùa hè đó, cả hai bắt đầu khởi động việc học hành ôn luyện.
Nhiệm vụ đầu tiên cần làm đó chính là truy tìm lại gốc của các môn học cho Châu Vân Du.
Chuyện này vốn không khó, nhưng việc làm sao để khiến nàng ngựa non ham chơi này chịu kiên trì học tập mới thật sự khó khăn.
Cô sẽ hừng hực khí thế trong đúng vài ngày và rồi sau đó lại ôm đầu thở than:
- Phong, mai học cũng chưa muộn mà, cho em chơi nốt hôm nay thôi.
Hắn thật sự đã vô cùng khó nhọc để vượt qua đủ loại mánh khoé và sự làm nũng của Châu Vân Du.
Cô có thể nhào tới ôm hôn hắn, nói lời đường mật với hắn, rủ hắn cùng dạo chơi hay bày ra vẻ mặt đáng yêu hết sức, tất cả chỉ nhằm không phải ngồi bên bàn và cắm đầu vào đống sách vở tẻ nhạt.
- Anh biết điểm giống nhau giữa em và hằng số là gì không? Đấy là hằng số luôn luôn không đổi, còn em thì luôn luôn không đổ trước ai ngoài anh.
- Tắt văn đi, anh sẽ không lung lay như mọi lần nữa đâu! Mau tập trung...
Chụt.
Cô bất ngờ hôn lên môi Lâm Chấn Phong.
Quả nhiên là mật ngọt chết ruồi.
Hắn gục mặt xuống bàn, vừa đỏ mặt vừa khổ sở thở dài:
- Ừ, em thắng rồi.
Chúng ta nghỉ giải lao mười phút rồi quay lại học vậy.
Châu Vân Du thích thú bỏ ngay sách bút lại mà nhảy lên giường nằm dài.
Cô cầm điện thoại nhắn tin trò chuyện với bạn bè khắp nơi, lòng khoan khoái biết bao khi được tạm cách ly với những phép tính khó hiểu.
Đúng mười phút sau, Lâm Chấn Phong ôm eo cô mà nhấc bổng lên, kéo Châu Vân Du trở lại bàn học.
Hắn lẩm nhẩm:
- Không thể như vậy mãi được.
Từ giờ anh sẽ nghiêm khắc với em hơn! Thoả thuận là phải học đủ hai tiếng mới nghỉ đấy, bằng không anh sẽ phạt em.
- Anh định phạt gì đây? Em chả sợ.
- Cô lè lưỡi trêu đùa.
- Phạt hôn đến khi anh thoả mãn thì thôi.
- Ồ, riêng cái này thì em sợ thưa boss.
Chính sách của anh thành công bóc lột cả sức lẫn sắc của người ta rồi đấy.