Nhân Đạo Chí Tôn

Dư Bá Xuyên kinh ngạc, có phần thấy khó hiểu.

Ngục Giới lại là nơi giam cầm nhân tộc!

Nhân tộc bị nhốt dưới Ngục Giới, trách nhiệm của Giới Chủ chính là trông chừng nhân tộc, đây là đệ nhất pháp quy của Ngục Giới!

Nhân tộc là chủng tộc yếu ớt nhỏ bé mức nào chứ?

Trong chư thiên, huyết mạch nhân tộc là thấp kém nhất, tại sao lại phải dùng cả một giới trong Lục Đạo Giới để làm nhà tù giam cầm nhân tộc?

Đây không đơn giản là một Uy Thần Lục Đạo Giới, ba nghìn Lục Đạo Giới ngoài phế giới ra thì đều có một Ngục Giới!

Lẽ nào tất cả Ngục Giới đều dùng để giam cầm nhân tộc?

Nhân tộc có khả năng gì mà khiến Giới Đế chư thiên cho tới những người ở cao hơn phải xem trọng như vậy?

Tại sao thời thượng cổ lại có một thời kỳ trống trơn, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến các thần tộc phải giam cầm nhân tộc trong Ngục Giới?

- Nhân tộc chắc chắn đã phạm trọng tội ở thời kỳ thượng cổ!

Pháp Thiệu Chân nghĩ ngợi rồi nói:

- Ba nghìn Lục Đạo Giới đều có một Ngục Giới, đó sẽ là tội nghiệt lớn tới mức nào chứ?

Chung Nhạc vẫn trầm mặc, Dư Bá Xuyên và Pháp Thiệu Chân không biết nguyên nhân nhưng hắn thì biết rõ.

Những người đó không phải giam cầm nhân tộc mà là Phục Hy.

Nhân tộc chính là Phục Hy bị phong ấn sức mạnh huyết mạch. Từ sau khi huyết mạch bị phong ấn, Phục Hy thần tộc dần dần suy bại, thời Địa Kỷ kết thúc, sau sự cố gắng cuối cùng của Phục Hy thần tộc bị thất bại, kẻ địch của thần tộc này vẫn không yên tâm, tạo nên các tòa Ngục Giới, nhốt hết Phục Hy còn lại và những Phục Hy đã thành nhân tộc vào Ngục Giới để trấn áp.

- Mãi mãi không được siêu sinh!

Câu này vốn không phải nói với những kể tội nghiệt ngập trời mà nhằm vào Phục Hy và nhân tộc bị giam cầm!

- Ha ha..

Chung Nhạc cười khẽ, cuối cùng giờ hắn cũng hiểu tại sao nhân tộc trong Ngục Giới lại đông đến vậy, tại sao tình cảnh của nhân tộc lại bi thảm như vậy, tại sao lại bị gọi là chủng tộc nhỏ bé nhất, tại sao vô số thần tộc đều dùng nhân tộc làm thức ăn, coi như súc sinh!

Đằng sau chắc chắn có một bàn tay cực lớn sắp đặt!

Pháp Thiệu Chân và Dư Bá Xuyên nghe thấy tiếng cười của hắn thì không hiểu, ánh mắt nhìn hắn đầy sự thương hại. Họ không biết tại sao Ngục Giới lại có quy định như vậy, nhưng thân là nhân tộc, Chung Nhạc muốn Pháp Thiệu Chân giao hết nhân tộc ở Ngục Giới cho hắn chắc chắn là muốn thay đổi vị trí thấp bé của nhân tộc, không để nhân tộc thành lương thực hay súc sinh chăn thả của vạn tộc, không bị nô dịch nữa.

Chỉ là, việc này căn bản là không thể làm được!

Chung Nhạc trầm mặc đến đáng sợ, trong ngực tràn ngập sự phẫn hận và bất bình, tại sao lại như vậy? Phục Hy thần tộc đã thua trận rồi, tại sao còn phải làm vậy?

- Họ sợ Phục Hy tộc đã bị phong ấn huyết mạch vẫn còn sức mạnh vùng dậy hay sao? Họ đang lo lắng, sợ hãi, nếu không sẽ không thể tuyệt tình đến vậy!

- Nhân tộc vô tội, Phục Hy vô tội!

Nhân tộc không những vô tội mà còn có công. Các vị Thiên Đế tiền bối được mai táng ở Tổ Tinh chính là minh chứng!

Nhân tộc vô tội, Phục Hy vô tội, Phục Hy tộc động viên mọi sức mạnh tạo ra Lục Đại Luân Hồi chính là minh chứng!

Đến nay, thần tộc đã tạo ra Lục Đại Luân Hồi lại bị phán có tội, bị phong ấn thần huyết, bị đàn áp, bị sát hại, bị coi như súc sinh, bị coi là thức ăn, là nô lệ, bị đưa tới Ngục Giới, bị phán tội mãi mãi không được siêu sinh!

Sao hắn có thể không phẫn nộ, không bi thương?

- Trừ nhân tộc ở Ngục Giới ra thì cái gì ta cũng có thể cho ngươi.

Pháp Thiệu Chân nhìn hắn, cảm thấy có chút có lỗi, nói:

- Giới Đế chắc chắn cũng biết đệ nhất pháp quy này. Nếu ta giao nhân tộc ở Ngục Giới cho ngươi sẽ là hại ngươi. Nhưng lão tử cũng không phải hư danh, vẫn còn có chút thể diện ở Lục Đạo Giới. Ngươi làm ta mở mày mở mặt thì ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi. Chi bằng vậy đi, ngươi cho ta biết tộc nhân của chủng tộc ngươi, ta mua chuộc Phủ Phán để cho họ có xuất thân tốt kiếp sau, sẽ không sinh ra ở Ngục Giới mà ở Ngũ Hành Giới. Ngũ Hành Giới không phải chuyện lớn gì, bên trên chắc cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua thôi.

Chung Nhạc lắc đầu, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Không cần đâu Giới Chủ, thật sự không cần.

Pháp Thiệu Chân vội nói:

- Đừng, ta không muốn nuốt lời, ta đã hứa với các ngươi, nếu nuốt lời thì sao khiến mọi người khâm phục? Hay là thế này, lão tử có hơn bảy nghìn nhi nữ, gả cho ngươi mấy đứa bồi thường thế nào hả? Không được à? Mấy trăm đứa thì sao? Nhiều nhất một nghìn! Nhiều quá ngươi sẽ chán đấy, có tuổi rồi ngươi chắc chắn sẽ không có khẩu vị..

Chung Nhạc nghiêm túc nói:

- Nếu Giới Chủ muốn bồi thường, sau này nếu ta gặp khó khăn thì mong Giới Chủ có thể…

Pháp Thiệu Chân lập tức cảnh giác, vội nói:

- Việc này ta có thể đồng ý, nhưng lão tử trước này bất trung bất nghĩa bất tín bất hiếu, chưa từng giữ chữ tín. Sau này nếu ngươi có khó khăn, nếu vượt qua khả năng của ta thì lão tử tuyệt đối sẽ không ra mặt, không ra tay, vui vẻ nhìn ngươi bị đánh chết! Đương nhiên, nếu là khó khăn nho nhỏ thì ta đảm bảo sẽ ra mặt, ra tay!

Chung Nhạc gật đầu rồi cáo từ.

Dư Bá Xuyên mắt nhìn hắn rời đi, đột nhiên quay lại tươi cười nói:

- Giới Chủ, vừa rồi ngài không hứa với Chung huynh, vậy ngài có thể đổi lợi ích cho ta được không? Ta muốn…

- Ngươi đã hào phóng cho Chung Nhạc rồi, giờ còn yêu cầu gì nữa hả?

Pháp Thiệu Chân cười hề hề:

- Đi ra đi!

Dư Bá Xuyên tức giận:

- Nhưng ngươi có đồng ý yêu cầu của Chung Nhạc đâu!

Dư Bá Xuyên bị ném ra ngoài, tiếng cười của Pháp Thiệu Chân vọng ra:

- Ta không nói nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của các ngươi. Ngươi cứ hỏi đi, ai không biết lão tử trước nay đều bất trung bất nghĩa bất tín!

Chung Nhạc trở lại chỗ ở, tâm cảnh dần bình tĩnh, phẫn nộ chắc chắn không có tác dụng gì, chỉ sẽ càng loạn tâm trí mà thôi.

Việc bất bình trong quá khứ hắn không thể thay đổi được, nhưng việc sau này thì hắn dùng sức mạnh xử lý là được!

Vi Nhan tới, có vẻ có chuyện muốn nói. Chung Nhạc cười:

- Vi Nhan sư tỷ, giao ước của chúng ta có hiệu lực, ta truyền thụ cho ngươi một môn công pháp Tạo Vật Chủ, ngươi dạy ta Nghịch Chuyển Tiên Thiên tàn khuyết.

Vi Nhan không vội, quan sát hắn, hồ nghi nói:

- Ngươi đã khóc sao?

Chung Nhạc đỏ mặt:

- Nói bừa!

- Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm. Khóc thì khóc, chỉ là, đường đường là Chung Tà Thần mà lại khóc đúng là hiếm thấy.

Vi Nhan cười:

- Là Pháp Thiệu Chân ức hiếp ngươi sao? Hắn không có ngươi lợi ích gì à? Ta nghe nói Pháp Giới Chủ của Ngục Giới là người không giữ chữ tín nhất, ngươi mà tin hắn mới lạ đấy! Vừa rồi ta nói chuyện với Vô Đạo sư tỷ về việc trao đổi công pháp với ngươi. Vô Đạo sư tỷ nói công pháp Tạo Vật Chủ trong thế gian không có một vạn thì cũng có tám nghìn, chủng loại khác nhau. Vạn nhất công pháp của ngươi vô dụng thì sao? Ta nghĩ kỹ thì đúng là vậy. Có những công pháp Tạo Vật Chủ chẳng có ích gì với ta. Nhỡ ngươi cho ta loại như vậy đổi lấy Nghịch Chuyển Tiên Thiên của ta thì không phải ta lỗ to sao? Vì thế ta sẽ không đổi công pháp Tạo Vật Chủ với ngươi nữa.

Chung Nhạc mặt lạnh tanh, trầm ngâm không nói.

Vi Nhan rùng mình, lập tức cảm thấy thiếu niên này đang ngưng tụ một loại khí tức đáng sợ, không khỏi chột dạ nói:

- Chung Tà Thần đang nghĩ gì thế? Ngươi đừng có làm bừa, đây là Thiên Giới đấy.

Chung Nhạc khẽ nói:

- Ta nhớ tới một vị sư huynh của ta. Hắn họ Phong, giống như Thiên Nhân vậy. Ta đang nghĩ có nên bắt chước hắn không.

Phong Hiếu Trung vì muốn có được đồ đằng văn, sự ảo diệu của thàn thông mà đào mộ, giải phẫu nhục thân của Thần Ma, nghiên cứu thần linh ma linh. Chung Nhạc nhớ lại việc này, rồi lại nhìn thiếu nữ kia.

Vi Nhan thở phào, cười:

- Ta còn tưởng ngươi định mưu đồ bất chính. Tuy ta không đổi với ngươi, nhưng vẫn còn chữ tín. Nghịch Chuyển Tiên Thiên của ta là tàn khuyết, trong đó có thần thông Tạo Vật Chủ, thần thông không thể cho ngươi nhưng tâm pháp có thể. Ta cũng không muốn công pháp Tạo Vật Chủ của ngươi, chỉ truyền thụ tâm pháp Nghịch Chuyển Ngũ Hành cho ngươi, như vậy không coi là nuốt lời hứa chứ?

Chung Nhạc khựng người, Vi Nhan đưa ngón tay thon dài đểm nhẹ lên mi tâm của hắn, cười:

- Chúng ta hết nợ, Chung Tà Thần, sau này sẽ gặp lại!

Nói rồi thiếu nữ này tung tẩy rời đi.

Chung Nhạc lập tức cảm thấy trong đầu có thêm một môn công pháp. Chính là cách để suy ngược ra tứ hành chân linh từ một loại chân linh trong Ngũ Hành, cách từ một loại chân linh sinh ra bốn loại còn lại, từ đó từ hậu thiên tu thành tiên thiên.

Chỉ là, công pháp này thiếu mất một mắt xích quan trọng nhất chính là cách để thức tỉnh Tiên Thiên Ngũ Hành.

Thiếu mắt xích này thì không thể thật sự luyện thành Nghịch Chuyển Tiên Thiên, nhưng cũng có thể tính là công pháp cao thâm khó lường.

- Vi Nhan sư tỷ khoan đi đã!

Chung Nhạc đột nhiên gọi lại:

- Tỷ ở lại đây đợi ta mấy ngày.

Vi Nhan dừng bước, cảnh giác nói:

- Ngươi muốn làm gì? Ta đã nói rồi, ta không thể cho ngươi thần thông Tạo Vật Chủ. Nếu ngươi giở bạo lực ta cũng không sợ ngươi đâu! Tiên Thiên Ngũ Hành Chân Linh không hề thua kém Nhật Nguyệt Chân Linh, ngươi không giữ chân được ta đâu!

Chung Nhạc mỉm cười:

- Tỷ yên tâm, ta cũng không bận tâm công pháp của tỷ. Ta tri ân biết báo, chưa báo đáp sao có thể để tỷ đi? Đợi ta mấy ngày là được.

Vi Nhan bán tín bán nghi, hỏi thăm dò:

- Dùng thân báo đáp ta không cần đâu đấy.

Chung Nhạc câm nín, thiếu nữ này đầu óc đúng là khác người, sao từ tri ân báo đáp lại thành dùng thân báo đáp vậy?

Hắn ngồi xuống tham ngộ Nghịch Chuyển Tiên Thiên tàn khuyết. Một lúc lâu sau người Chung Nhạc bỗng hơi chấn động, quanh người bay ra vô số Âm Hào, Dương Hào, bắt đầu suy đoán phần đã mất.

Công pháp Tạo Vật Chủ với hắn mà nói vẫn còn quá tinh vi, ảo diệu, khó lòng suy đoán. Cho dù là thần thông hắn cũng không thể suy đoán sơ hở chứ nói gì hoàn nguyên công pháp?

Nhưng Chung Nhạc có lợi thế là hắn cũng Nghịch Chuyển Tiên Thiên, hơn nữa còn tu luyện thành công, luyện Kim Ô và Tinh Thiềm chi linh thành tiên thiên và thức tỉnh tiên thiên chân linh!

Hơn nữa, thậm chí hắn còn luyện được hồn phách tiên thiên, tu thành tiên thiên chân hồn và sắp thức tỉnh!

Có thể nói hắn là chuyên gia Nghịch Chuyển Tiên Thiên, chỉ là hắn không rõ cách nghịch chuyển Ngũ Hành. Nhưng có bản tàn khuyết này của Vi Nhan hắn có thể rút kinh nghiệm, dùng những gì mình có bù đắp vào chỗ thiếu, cộng với khả năng suy đoán, hoàn thiện môn công pháp này!

Mấy ngày trôi qua, Vi Nhan đợi tới nhàm chán, hơn nửa tháng sau cuối cùng nàng không ngồi đợi được nữa, định rời đi.

Đột nhiên Âm Hào Dương Hào quanh người Chung Nhạc dần ít đi cuối cùng biến mất.

Chung Nhạc mở mắt, thân hình bay lên tới trước mặt nàng, khẽ điểm nhẹ lên trán nàng, cười:

- Tỷ có thể đi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui