Nhân Đạo Chí Tôn

Tử Quang Quân Vương lên cỗ bảo loan tới Ba La Lục Đạo Giới, một vị thần nữ tò mò hỏi:

- Lão gia, vừa rồi Y Kỳ lão tiên sinh hỏi, tại sao lão gia không nói thẳng mà chỉ nói làm một việc nhỏ. Không phải lão gia là bằng hữu với Y Kỳ lão tiên sinh hay sao?

Tử Quang Quân Vương lắc đầu:

- Tuy Y Kỳ là hảo hữu của ta, nhưng hắn là Nhân Hoàng kế nhiệm, sắp kế vị Nông Hoàng. Lần này ta phụng mệnh Đế Quân hạ giới, tới xem tên Chung Nhạc. Nếu hắn biết, hắn sẽ vì nhân tộc của hắn mà làm hỏng chuyện của ta. Lần trước hắn nướng một con lợn, liền đốt mất mộc góc của Hỗn Thiên Đồ. Hắn tuy già nhưng vẫn còn rất tinh minh. Giờ ta nghĩ mới biết dụng ý của hắn, thì ra là để giữ lại một chút sinh cơ cho Tổ Tinh.

Vị thần nữ xinh đẹp kia vẫn có chút không hiểu:

- Lão gia đã biết dụng ý của hắn, tại sao không vạch trần? Hắn làm hỏng đại sự, nếu vạch trần, chắc chắn Đế Quân sẽ trị tội hắn!

- Hắn là hảo hữu của ta, ta biết hắn từ nhỏ, lẽ nào lại hại hắn?

Tử Quang Quân Vương cười:

- Lần này ta làm việc không cho hắn biết, tránh cho hắn gây rối.

- Đế Quân chỉ vì một nhân tộc nhỏ bé lại để lão gia đích thân hạ giới, cũng có chút dùng dao mổ trâu mổ gà rồi.

Các vị thần nữ cười.

Tử Quang Quân Vương ánh mắt xa xăm, nói:

- Cũng không phải dùng dao mổ trâu mổ gà, mà là gần đây không được thái bình lắm, trước tiên là Thiên Hoàng Đế Đạo mở lại, không biết một kẻ có lai lịch thế nào từ phế tinh tới Tử Vi Tinh Vực sau đó biến mất, không thể nào tra ra được. Sau đó Tử Vi Tinh Vực lại xuất hiện một nữ Phục Hy khiến Đế Quân cảnh giác. Phục Hy đã tuyệt diệt mấy vạn năm rồi, mà giờ vẫn xuất hiện một Phục Hy thuần huyết, xem ra đại án năm đó vẫn còn cá lọt lưới. Vì thế Đế Quân rất bất an.

Hắn nghĩ:

- Mà nhân tộc Chung Nhạc lại đánh bại tất cả cường giả của ba nghìn Lục Đạo Giới, thậm chí ngay cả con của Ba La Giới Đế là Ba Đích cũng thua dưới tay hắn. Ba La Giới Đế truyền thư tới, Đế Quân đọc xong cho ta xem, ta thấy trong thư có nói Chung Nhạc đánh bại Ba Đích, dùng hai chiêu. Một chiêu tấn công, Ba Đích thua. Một chiêu phòng thủ, Ba Đích cũng thua. Sau đó ta đi gặp Ba Đích, tu vi thực lực của hắn không hề yếu, cũng là cao thủ trong các cao thủ trẻ tuổi của Tử Vi Tinh Vực. Chung Nhạc có thể đánh bại hắn, rất khả nghi. Nhân tộc căn bản không thể có bản lĩnh như vậy. Vì thế Đế Quân bảo ta đích thân đi tra xét, xem hắn có phải Phục Hy không.

Hắn thở dài:

- Huyết mạch nhân tộc là thấp kém nhất, còn không bằng côn tộc. Nhưng huyết mạch nhân tộc cũng là huyết mạch mạnh nhất. Nếu huyết mạch của tên nhân tộc này thức tỉnh thì chỉ e là sẽ đại hoạn!

Các thần nữ không hiểu ý của hắn.

Tử Quang Quân Vương cũng không giải thích, thầm nghĩ:

- Mặc cho nhân tộc hay Phục Hy thì đều phải loại bỏ. Nếu không sau này sẽ là đại hoạn. Mỗi một nhân tộc thuần huyết đều là Phục Hy thuần huyết, nghĩ thôi cũng khiến các Thần Ma chư thiên thấy khủng hoảng, ăn ngủ không yên…

Nhân tộc tuy là chủng tộc thấp kém nhất, nhưng số lượng cực nhiều, phân bố khắp nơi trong vũ trụ, làm việc thấp hèn nhất, làm trâu làm ngựa, thậm chí còn bị giết làm tế phẩm, làm lương thực để ăn.

Nhnưg nhân tộc quá nhiều, nếu ngày nào đó huyết mạch nhân tộc thức tỉnh lại toàn bộ thì cảnh tượng đó có lẽ sẽ khiến chư thiên Thần Ma vãi đái ra quần.

- Nhân tộc hiện nay không làm được gi đâu.

Ánh mắt Tử Quang Quân Vương lay động, nói nhỏ:

- Những vị đại lão đó đối đãi với nhân tộc, kẻ thì ăn, kẻ thì nô dịch. Chỉ những kẻ chạy việc như chúng ta là khổ. Hy Hòa, Đông A, sau khi gặp tên nhân tộc đó, các ngươi hãy thử hắn, ép hắn lộ Phục Hy chân thân.

Trong xe, hai luyện khí sĩ trẻ tuổi đi ra, cúi người:

- Tại sao sư tôn lại phải ép hắn hiện Phục Hy chân thân? Giết hắn đi không được sao?

Tử Quang Quân Vương lắc đầu:

- Hắn có chỗ dựa. Trong Thiên Đình Tử Vi Tinh Vực có một vị khách quý đã rất lâu không hiện thân, Địa Hoàng Thiên Đế của thời đại Địa Kỷ năm đó, đương kim Thiên Đế bệ hạ cũng rất khách khí với người đó. Nàng ta chính là chỗ dựa của Chung Nhạc, ta không thể tùy tiện động tới hắn, nếu không sẽ đắc tội vị khách quý đó. Nhưng nếu hắn là Phục Hy thì ta có thể động tới hắn. Vì lý do này mà ngay cả vị khách quý kia cũng không dám tùy tiện hành động.

Các thần nữ cùng Đông A, Hy Hòa nửa hiểu nửa không, không dám hỏi thêm.

Lúc này, Chung Nhạc ngồi trên cỗ bảo loan Bích Tà Thần Tích, từ địa ngục của Lôi Trạch Lục Đạo Giới đi, đến khi rời xa khỏi Lôi Trạch Tinh Vực mới hét một tiếng, cỗ xe ra khỏi Địa Ngục Luân Hồi, tới thế giới hiện thực, tới Thiên Giới của Lôi Trạch Lục Đạo Giới.

Hắn lắc mình biến thành đệ tử Lôi Trạch thị, tìm tới một tòa truyền tống trận, đi về hướng Uy Thần Lục Đạo Giới.

- Sau khi về Uy Thần Lục Đạo Giới ta nên tu hành thế nào nhỉ?

Chung Nhạc suy nghĩ kỹ lưỡng, nghĩ bụng:

- Ta vượt qua bốn mươi tám tầng lôi trạch, khổ tu mười một năm, dù là nhục thân, nguyên thần, pháp lực, tinh thần, hồn binh đều có tăng tiến, khả năng suy diễn cũng tới đỉnh cao mới. Trong thời gian ngắn có lẽ khó tiến bộ tiếp. Như vậy thì ta nên thử thức tỉnh huyết mạch…

Hắn khẽ nhíu mày, đánh thức huyết mạch buộc phải đối diện với kẻ tà ác kia, cực kỳ đáng sợ!

Hắn vẫn chưa có tự tin.

- Một hướng là thức tỉnh huyết mạch, một hướng nữa là Nhục Thân Tiên Thiên.

Ánh sáng truyền tống lao vút vào hư không vũ trụ. Chung Nhạc ánh mắt lay động, nói nhỏ:

- Ta tu thành Lục Đạo Tiên Thiên chi khí, chúng nuôi dưỡng nhục thân, có thể giúp nhục thân liên tục tới gần Nhục Thân Tiên thiên, nhưng tăng cảnh giới vẫn là chậm. Có lẽ ta có thể tạm dừng nó lại, hái Thuần Dương Đạo Quả trước…

Tầng tám mươi mốt thuần dương lôi trạch, ở đó có Thuần Dương Đạo Quả, là dấu ấn của Tiên Thiên Lôi Trạch Đạo Quả.

Giờ hắn không thể hái được nó, nhưng có thể hấp thụ một chút đạo lý Tiên thiên từ nó, chưa biết chừng cũng là một đường tắt.

- Cứ làm vậy đi!

Nửa năm sau, Chung Nhạc trở về Uy Thần Lục Đạo Giới, trở về Nhạc Hầu phủ, Quân Vô Đạo, Vi Nhan đều ở Nhạc Hầu phủ, nghe nói hắn về lập tức lao ra, vô cùng hoan hỷ. Lịch Thiên Hành, Dư Bá Xuyên cũng tới gặp hắn nói chuyện, không lâu sau Thạch Âm Cơ và Cư Ẩn cũng tới, Nhạc Hầu phủ vô cùng náo nhiệt.

Mọi người hỏi về những việc Chung Nhạc trải qua trong mấy năm này nhưng hắn chỉ cười không đáp.

Sau đó Vân Sơn Giới Đế truyền chỉ phong thưởng, ban cho rất nhiều bảo vật, Thượng Thiên Vương cũng lệnh cho một vị Thần tướng tới giao cho Chung Nhạc một bức thư nói mình bảo vệ không chu đáo, để hắn bị bắt cóc, trong lòng vô cùng áy náy.

Chung Nhạc trả lời khách sao bằng bức thư khác.

Pháp Thiệu Chân cũng phái Thần tướng tới nói con trai mình là Pháp Hoa Sinh đã chuyển thế tới Cư Phương thần tộc, giờ đã mười bốn tuổi rồi, nếu gặp Pháp Hoa Sinh ở Thiên Giới thì khách khí một chút, nếu còn giết con trai hắn, hắn sẽ liều mạng với Chung Nhạc, vân vân và mây mây.

Chung Nhạc cười với vị Thần tướng kia:

- Ngươi trả lời Giới Chủ là, ta đâu có nghiện giết con trai hắn, đến mức phải dặn dò vậy không? Bảo hắn cứ yên tâm, chỉ cần Pháp Hoa Sinh không tới gây chuyện thì ta không thèm để tâm.

Thần tướng trở về Ngục Giới, bẩm báo lại nguyên lời Chung Nhạc, Pháp Thiệu Chân đại nộ:

- Tên khốn kiếp này, ý là nói nếu con trai ta nếu gây sự thì hắn vẫn sẽ giết chứ gì? Khốn kiếp, giết hai đứa con của ta rồi, ngươi đi chuyến nữa, nói với Pháp Hoa Sinh đừng có gây sự với hắn. Nếu không kiếp sau lão tử đây mặc kệ hắn, cho hắn tự sinh tự diệt!

Vị Thần tướng đó lại vội vàng chạy đi.

Chung Nhạc nghỉ ngơi ở Thiên Giới, mấy ngày sau lại vào thuần dương lôi trạch, kinh động Thiên Giới.

Trận chiến thuần dương lôi trạch lần này kéo dài rất lâu, tới hai năm trời, khiến Vân Sơn Giới Đế và cả triều thần quan thần tướng, chư thiên Thiên Vương, các tộc Chân Vương đều quan chiến.

Một năm sau Chung Nhạc bước lên tầng bảy mươi hai, lôi quang ở đó chói lòa, đã không nhìn rõ được nữa.

Nhưng sau tầng bảy mươi hai thì tốc độ Chung Nhạc chậm dần, chín tầng sau đó tầng sau khó hơn tầng trước, lại một năm nữa qua đi, cuối cùng Chung Nhạc cũng bước lên tầng tám mươi mốt.

Thiên Giới chấn động, sục sôi. Vân Sơn Giới Đế sắc mặt sáng tối bất định, không nói gì.

Thượng Thiên Vương liếc nhìn sắc mặt Vân Sơn Giới Đế, cũng thấp thỏm bất an, suy đoán tâm tư của Giới Đế, nghĩ bụng:

- Vân Sơn Giới Đế lúc trước định nhận nhân tộc Chung Nhạc làm thuộc hạ, vì hắn nghĩ có thể điều khiển được Chung Nhạc, muốn dùng hắn để kìm chế Thạch Cơ nương nương. Nhưng giờ Chung Nhạc bước lên tầng tám mươi mốt, tư chất vượt hắn, thành tựu sau này cũng có thể hơn hắn, khiến hắn dè chừng. Tâm tư bệ hạ thâm trầm, nhân tộc Chung Nhạc chắc chắn sẽ chết, ta không thể để hắn đi quá xa!

Tầng tám mươi mốt thuần dương lôi trạch, Chung Nhạc đứng trên trời, dưới chân là lôi trạch, phía trước là một cây thuần dương thần thụ, cao lớn nguy nga. Thuần dương lôi đình tạo thành thân cành, lôi quang là lá cây, trên cây kết thành các quả Thuần Dương Đạo Quả, là tinh hoa của thiên địa đại đạo, chứa đựng sự thần diệu vô tận.

Một quả Thuần Dương Đạo Quả có thể giúp luyện khí sĩ lập tức thành thần, nguyên thần hoàn toàn thuần dương, loại bỏ âm khí trong hồn phách, hơn nữa còn có được đạo lý của thiên địa đại đạo chứa trong Đạo Quả.

- Cuối cùng cũng có thể lấy được Thuần Dương Đạo Quả rồi. Không biết có thể giúp nhục thân của ta tiến một bước nữa không…

Chung Nhạc tiến tới, trong lòng có chút kích động.

Đúng lúc này, trời đất bỗng nhiên rung chuyển, bầu trời toác ra, một bàn tay khổng lồ thò xuống tóm về hướng cái cây Thuần Dương thần thụ kia!

Rắc!

Xung quanh Chung Nhạc, từng mảng trời vỡ ra, lại có một món thần binh được bọc trong thần quang bay ra, thấp thoáng có thể thấy bên trong thần quang là một cái hồ lô màu đỏ rực, miệng hồ lô mở ra, truyền ra hấp lực kinh người, dường hư có thể hút cả bầu trời vào trong hồ lô, hút Thuần Dương thần thụ.

Lại một tòa bảo tháp phủ đầy thần quang cũng định lấy đi cây thần thụ.

Rồi lại có bảo đỉnh, bảo chung, phi lâu, bảo thuyền phá không bay ra, muốn đoạt Đạo Quả của Chung Nhạc!

- Thật không có sĩ diện!

Chung Nhạc hừ lạnh, hắn khó khăn lắm mới tới được tầng tám mươi mốt, thấy được Thuần Dương thần thụ, không ngờ những kẻ trên Thiên Đình kia lại công khai tranh đoạt như vậy, thậm chí còn định lấy luôn cả cây đi!

Tòa bảo tháp kia Chung Nhạc biết, là bảo tháp của Thượng Thiên Vương!

Bầu trời chấn động, các loại thần bình va chạm ác liệt. Kể cũng lạ, tuy các vị Thiên Vương, Chân Vương kia tuy thần thông quảng đại, thần binh uy năng kinh ngươi nhưng chẳng ai lấy được cây đi. Thuần Dương thần thụ giống như không tồn tại vậy, sinh trưởng ở đó, nhưng bàn tay khổng lồ tóm tới chỉ tóm vào không khí, bảo tháp nuốt cũng chỉ nuốt không khí.

- Là dấu ấn, không phải thật.

Trên không trung vang lên tiếng nói.

Một lúc sau, toàn bộ thần binh biến mất, các Thiên Vương, Chân Vương quan sát từ xa, làm như việc vừa rồi không liên quan tới họ vậy.

Chung Nhạc cười khảy, tiến tới dưới ngọn cây, một quả Thuần Dương Đạo Quả rơi xuống bàn tay hắn.

- Nhạc Hầu gia, có thể để lại quả này không?

Các vị Thiên Vương, Chân Vương thi nhau lên tiếng, Chung Nhạc coi như không nghe thấy, nuốt Đạo Quả xuống bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui