Nhân Đạo Chí Tôn

Mấy vị Tạo Vật Chủ và Giới Chủ của Thiên Đình gầm lớn, cùng truy sát ra bên ngoài, làn khói đó rút hẳn ra ngoài bầu tinh không ngoài vũ trụ, lại có mấy người đeo mặt nạ chặn đường họ, hai bên chém giết một hồi không lâu sau đột nhiên có giọng nói vang lên:

- Đã yên rồi, đi thôi!

- Đi thôi!

Những người đeo mặt nạ đó vù một tiếng bỏ đi xa, Ba La Giới Đế gầm lên phẫn nộ, lắc mình biến thành Kim Ô ba chân giang cánh đuổi theo. Tốc độ của hắn có thể nói là nhanh nhất trong thiên hạ, cho dù là những người kia muốn chạy cũng không thoát khỏi sự truy tung của hắn.

Nhưng lúc này đột nhiên bọn họ dừng bước, tung một đạo thần thông về phía sau, bầu tinh không vũ trụ lập tức bừng sáng, giống như có hàng vạn vầng mặt trời cùng nổ tung. Ba La Giới Đế hự một tiếng ngã về phía sau, loạng choạng mấy bước, miệng hộc máu mấy lần.

Ma huyết bùng cháy rất lâu không tắt.

- Hề hề, đệ nhất Giới Đế của ba nghìn Lục Đạo Giới cũng chỉ vậy thôi…

Một giọng nói truyền tới, những người đeo mặt nạ kia biến mất.

Các Tạo Vật Chủ và Giới Chủ khác giật mình, vội dừng bước không dám đuổi theo nữa.

- Bệ hạ…

Ba La Giới Đế giơ tay lên, trầm giọng nói:

- Vết thương của ta không nghiêm trọng, không cần đuổi nữa!

Sắc mặt hắn tím tái, quay người đi về Thiên Đình của Ba La Lục Đạo Giới, khóe miệng không ngừng chảy máu, gần như không thể dừng lại. Vết thương của hắn không phải không nghiêm trọng như vừa nói, ngược lại thương thế của hắn rất nặng, lúc này chỉ là miễn cưỡng trấn áp mà thôi.

Vừa rồi những người đeo mặt nạ kia hắn không sợ một ai, tuy họ mạnh nhưng không dám dùng tới công pháp thần thông thật sự. Chỉ có thể thi triển một số thần thông che mắt, vì thế cho dù bảy người liên thủ thì hắn cũng không bị thương.

Nhưng thực lực của những người đó có lẽ ai cũng đều là Tạo Vật Chủ, cùng lắm thì kém hắn nửa bậc.

Vừa rồi những người đó liên thủ xuất kích, uy lực thực sự khủng khiếp. Chiêu đó gần như khiến hắn mất chiến đấu lực, gây trọng thương cho hắn, giờ hắn chỉ có thể cố gắng về Thiên Đình càng nhanh càng tốt, bế quan trị thương, nếu không chắc chắn sẽ để lại hậu họa!

- Những kẻ che mặt đó chắc chắn là kẻ có tiếng trong ba nghìn Lục Đạo Giới, nếu không, không cần phải che giấu thần thông công pháp của mình.

Ba La Giới Đế giáng lâm Thiên Đình, bước chân loạng choạng, máu tràn lên cổ họng lại bị hắn kìm lại, đột nhiên hắn nhìn thấy bảo khố trống huơ trống hoác, biết rõ nếu hắn động nộ thì sẽ khiến thương thế càng thêm nặng, nhưng vẫn không kìm được mà phun ra ma huyết.

- Nhân tộc Chung Nhạc, ta sẽ băm xác ngươi thành vạn mảnh!



Làn khói dài cuồn cuộn kia bay trong vũ trụ hư không, không biết bay bao xa, bất tri bất giác tốc độ chậm dần lại. Chung Nhạc nhìn qua làn khói thì thấy phía trước là một dải đầy những vì sao sắp xếp hỗn loạn, vô vàn những tiểu hành tinh to như cự thạch bay trong vũ trụ, đây chắc là những mảnh vụn do tinh cầu phát nổ mà thành.

Làn khói bay vào trong vùng đó, đi qua không biết bao nhiêu tiểu hành tinh, giữa các ngôi sao đó đột nhiên xuất hiện một tòa bình đài vuông vắn, ở giữa đài là một cái hồ lô khổng lồ cao khoảng trăm trượng.

Bên dưới hồ lô là một hắc bào nhân, so với hồ lô thì hắn bé đến đáng thương, chỉ bằng con kiến thôi vậy.

- Hắc bào nhân kia rốt cuộc là ai? Pháp lực thật hùng hồn, có thể từ nơi này tới tận Thiên Đình Ba La Lục Đạo Giới, vẫn còn uy năng cường đại như vậy.

Chung Nhạc kinh ngạc không thôi.

Làn khói cuồn cuộn chui vào miệng hồ lô, Chung Nhạc vặn mình thoát khỏi làn khói, đáp xuống đài cao, cúi người với hắc bào nhân:

- Đa tạ tiền bối tương trợ!

Hắc bào nhân đứng dậy, lúc này Chung Nhạc mới thấy chân tay hắn đều bị khóa, giữa hồ lô thì có một cái khóa lớn, nối liền với hông hắc bào nhân.

- Mười vạn năm trước là một nhà, không cần cảm ơn.

Giọng hắc bào nhân khàn đặc, kéo xích cõng hồ lô lên lưng, giống như con kiến cõng một vật to gấp nhiều lần cơ thể mình:

- Ta để lại đây một tòa truyền tống trận, đã đặt xong địa điểm cho ngươi, ngươi cứ truyền tống đi. Có người đang đợi ngươi.

Chung Nhạc khựng lại:

- Mười vạn năm trước là một nhà? Ngài là…

Hắc bào nhân cõng hồ lô, dáng người nhỏ bé, giọng khàn mà già nua:

- Giờ ta không phải nữa, giờ ta chỉ là một “hồ lô khách” ở nhờ nơi tha hương.

Hắn nhún người nhảy lên, biến mất trong bóng đêm vũ trụ, không còn thấy tông tích.

Chung Nhạc sững người, thu ánh mắt về, nói nhỏ:

- “Hồ lô khách” ở nhờ nơi tha hương… Tại sao hắn lại trói tay chân mình, còn trói với cái hồ lô khổng lồ đó?

Sở dĩ hắn nói hắc bào nhân tên “hồ lô khách” kia tự trói bản thân là bởi vì hắn nhìn ra tu vi của người đó rất cường đại, chỉ e là cùng đẳng cấp như Ba La Giới Đế.

Người như vậy ai có thể trói được hắn chứ?

Hơn nữa hắn còn có thể dùng pháp lực đi lại thoải mái, đương nhiên là tự mình trói mình.

Tiếng của Tân Hỏa vọng lại:

- Không phải hắn trói chân tay mình vào thần binh mà là trói tâm linh của hắn. Ta nghĩ, hắn sợ mình phát điên.

Chung Nhạc trầm mặc, một lúc sau mới kiểm tra truyền tống trận pháp. Truyền tống trận này không phải dùng thạch trụ mà là in trên bình đài, tinh xảo hơn nhiều.

- Trong này có một phần pháp môn của Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, nhưng không đầy đủ, thiếu rất nhiều. Xem ra người đó từng là Phục Hy, chỉ là chuyển thế tới chủng tộc khác, nên nói mình là hồ lô khách sống nhờ tha hương.

Trong truyền tống trận này ẩn chứa pháp môn tự hủy diệt, chắc hẳn sau khi đưa Chung Nhạc đi thì cái bình đài này sẽ tự phá hủy.

Chung Nhạc bước lên truyền tống trận, khởi động trận pháp, một chùm sáng đưa hắn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui