Nhân Đạo Chí Tôn

- Giờ những thiên binh thiên tướng này thì sao?

Chung Nhạc vội hỏi:

- Họ có tìm thấy cốt lõi của bản thể Luân Hồi Kính không?

- Chắc là đã điên hết rồi.

Tân Hỏa lắc đầu:

- Ta tạo lại cốt lõi Luân Hồi Kính, những dấu ấn ngươi để lại đã bị xóa hết, họ đã chết không biết bao nhiêu lần trong mê cung đó, cơ bản là điên hết rồi.

Mấy chục vạn thiên binh thiên tướng, thấy những người đồng hành không ngừng chết rồi hồi sinh, quên mất ký ức kiếp trước, cho dù bản thân không chết trong mê cung thì cũng phát điên.

Hơn nữa thời gian trong gương trôi qua cực nhanh, đã nhanh tới cực hạn, một giây ở bên ngoài thì trong gương đã là nghìn năm, ai chịu nổi chứ?

Chung Nhạc nhíu mày, vì phải bỏ chạy mà hắn quên mất việc đã cất mấy chục vạn thiên binh thiên tướng này, quên mất thích phóng họ ra, không ngờ họ lại điên hết rồi.

Một hai người điên đã đành, đây là mấy chục vạn người cùng điên, thật quá đáng sợ, thả những kẻ điên này ra thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu họa!

- Vẫn là thôi đi, để họ sinh sống trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, không cần phải luân hồi trong mê cung nữa.

Chung Nhạc nói với Tân Hỏa.

Tân Hỏa lập tức thích phóng những Thần Ma này ra, mấy chục vạn thiên binh thiên tướng xuất hiện trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính tuy có chút nguy hiểm nhưng có Tân Hỏa thì họ cũng chẳng gây được sóng gió gì.

Có không ít Thần Ma tỉnh lại, sau khi tới Luân Hồi Kính thì đều tự tìm cho mình một thánh địa dừng chân. Có mấy vị Thần Hầu biết tiến lui, tới bái kiến Chung Nhạc:

- Nhạc Hầu, giờ bọn ta muốn ở dưới trướng của Nhạc Hầu.

Chung Nhạc cười:

- Không cần đa lễ, sau này các ngươi làm đầu não trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, thay ta quản lý những Thần Ma kia.

Mấy vị Thần Hầu này biết hắn muốn thu phục mấy chục vạn Thần Ma này, không dám chống lại, dù sao sống chết của bản thân cũng nằm trong tay đối phương. Cho dù họ có phản đối thì cũng sẽ bị Chung Nhạc trấn áp dễ dàng. Dù gì ngoài Thiên Nguyên Luân Hồi Kính ra thì bên cạnh Chung Nhạc còn có Thiên Vân Thập Bát Hoàng nữa.

- Có họ quản lý ba mươi sáu vạn thiên binh thiên tướng, chỉnh đốn hồn phách những Thần Ma bị phát điên, cũng có thể coi như một lực lượng không nhỏ cho ta.

Chung Nhạc nghĩ bụng:

- Thiên Nguyên Luân Hồi Kính đúng là đồ tốt, có thể mang theo người, chỉ đáng tiếc ở đây người thường không sống được, dù gì cũng không có mặt trăng mặt trời hay vì sao. Không biết có thể cho mấy vầng mặt trời vào Thiên Nguyên Luân Hồi Kính không? Nếu vậy thì người thường cũng có thể sinh sống trong này rồi.

Đột nhiên Thiên Nguyên Luân Hồi Kính rung chuyển ác liệt, bên ngoài vọng lại tiếng uỳnh uỳnh, như có thứ gì đó tấn công mặt gương. Chung Nhạc giật mình ngẩng lên, thấy không biết ngoài kính đã xuất hiện vùng sấm sét vô biên từ bao giờ, vô số lôi đình điên cuồng đánh xuống Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.

Trong đó thậm chí còn có tia sét dài tới vài vạn dặm, lớn như cả tinh hệ, giống như một cây trường mâu vắt ngang vũ trụ, đánh xuống Thiên Nguyên Luân Hồi Kính khiến nó rung chuyển không thôi!

- Lạ thật, đây rõ ràng là vũ trụ hư không, không ở bất cứ Lục Đạo Giới nào, tại sao lại có một khu sấm sét như vậy?

Chung Nhạc thầm kinh ngạc:

- Tia sét này đúng là hùng vĩ thần kỳ, nếu luyện thành thần binh được, uy lực chắc chắn phi phàm!

Hắn đang nghĩ, Thiên Vân Thập Bát Hoàng bay ra khỏi Luân Hồi Kính, hợp lực định thu phục tia sét kia, mười tám vị Thần Hoàng Ma Hoàng đều bị sét đánh đen thui, đành phải bỏ chạy vào trong Luân Hồi Kính.

Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bay ra khỏi vùng sấm sét đó, đột nhiên lại uỳnh một tiếng, không biết đâm phải thứ gì. Mấy người Chung Nhạc nhìn ra ngoài thì không thấy gì, bên ngoài một vùng tối đen, ngay cả tia sáng cũng biến mất, hơn nữa không gian biến dạng đến đáng sợ.

- Hình như chúng ta rơi vào một cái lỗ đen rồi!

Bích Nga Ma Hoàng thất thanh kêu lên:

- Ở đây trên không tới trời, dưới không tới đất, không có bất cứ vì sao nào, sao lại xuất hiện một cái lỗ đen ở đây? Vừa rồi vũ trụ thần lôi xuất hiện cũng quá khó hiểu!

Lục Thiên Vương khựng người, đột nhiên tỉnh ngộ, trầm giọng nói:

- Chư vị cẩn thận, chúng ta sắp tới chỗ ở của vị cố hữu của ta rồi.

Mọi người chấn động, Bạch Thương Hải kêu lên:

- Cố hữu của ngài? Chính là vị thiên sinh Chú Linh Thế đó sao?

- Không sai.

Lục Thiên Vương lo lắng, nói:

- Lần trước khi ta gặp thì nàng ta mới chỉ là Thần Hầu, Chú Linh tuy mạnh nhưng vẫn không làm gì được ta. Nhưng từ vùng sấm sét vừa rồi và lỗ đen này thì e là nàng ta đã trở thành Thần Hoàng rồi…

Hắn rùng mình, trịnh trọng nói:

- Chúng ta nhất định phải cẩn thận hơn, giờ chúng ta mới chỉ ở gần lãnh địa của nàng ta mà đã có tai họa đột nhiên xảy tới. Đến chỗ nàng ta thì sợ là sẽ nguy hiểm hơn nhiều! Nếu có thể không ra khỏi Thiên Nguyên Luân Hồi Kính thì đừng ra, nếu không nguy hiểm sẽ giáng xuống đầu!

Mọi người không rét mà run.

Thiên Vân Thập Bát Hoàng hợp lực điều khiển Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, bóp méo không gian nhảy ra khỏi lỗ đen, đi không được bao xa lại gặp một cơn chấn động lớn từ trong vũ trụ. Đó là sóng chấn động do vụ nổ khi vũ trụ mới sinh ra, không biết tại sao họ lại xui xẻo gặp phải.

Mọi người khổ sở lắm mới thoát ra khỏi đó được, trong lòng vẫn còn sợ.

Bạch Thương Hải kích động bước ra, mồm nói liên hồi:

- Đúng là có Chú Linh Thể, đúng là có Chú Linh Thể… Cuối cùng ta cũng không còn cô đơn nữa rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui