Nhân Đạo Chí Tôn

Trong vũ trụ hư không, Thiên Nguyên Luân Hồi Kính xoay tròn bay nhanh về phía trước, bay khỏi khu vực bao phủ vận rủi của Phi Yên Thần Hoàng, đi về phía Dung Minh Lục Đạo Giới. Mặt gương hiện tại đã trở nên rộng lớn hơn rất nhiều, đám người Chung Nhạc đều đang đứng trên mặt kiếng. Lục Thiên Vương hỏi:

- Vương gia, sau khi chúng ta đi Dung Minh Lục Đạo Giới, lại đi nơi nào?

- Từ Dung Minh Lục Đạo Giới đi Đà Sơn Lục Đạo Giới!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Đã lâu không gặp Trường Canh Vương gia rồi, chúng ta đi thăm hắn một chuyến a!

Đám người Thiên Vân Thập Bát Hoàng bọn Thiên Sơn, Bích Nga kích động vạn phần. Canh Vương gia dù sao cũng là cố chủ của bọn họ, cũng bởi vì do Canh Vương gia phân phó, cho nên bọn họ mới đầu nhập vào môn hạ của Chung Nhạc.

Lục Thiên Vương lại nghĩ tới có chỗ nào đó không đúng, đột nhiên hỏi:

- Ý Chung Vương gia muốn dẫn theo chúng ta đi tới Đà Sơn Lục Đạo Giới là…

Mười bảy tôn Thần Hoàng, Ma Hoàng còn lại liếc nhìn nhau một cái, lộ ra thần sắc suy tư.

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Các ngươi đi gặp Trường Canh, trở lại bên cạnh cố chủ mà không vui sao?

Thiên Sơn Thần Hoàng thất thanh nói:

- Ngươi không muốn để cho chúng ta đi theo ngươi nữa sao?

Đám Ma Hoàng, Thần Hoàng đều nhíu chặt cặp mày, rối rít nói:

- Chung Vương gia, thân phận ngươi hiện tại đã bại lộ, tình cảnh vô cùng hung hiểm. Nếu không có chúng ta bảo hộ, nhất định sẽ càng hung hiểm tầng tầng. Mặc dù tình cảnh của Canh Vương gia cũng không quá tốt, nhưng hắn dù sao cũng có biện pháp bảo mệnh của chính mình, so ra mức độ hiểm ác đáng sợ còn kém xa tình cảnh của ngươi a!

- Canh Vương gia để cho chúng ta đối đãi với ngươi như đối với chính hắn. Nếu ngươi gặp nạn, Thiên Vân Thập Bát Hoàng chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?

Trong lòng Chung Nhạc cảm động, mỉm cười nói:

- Các vị lão ca ca, lão tỷ tỷ, ta mặc dù có thời điểm lỗ mãng, nhưng sau khi ăn xong một lần giáo huấn, ta sẽ cẩn thận hơn rất nhiều, các ngươi không cần lo lắng cho ta. Ta dự định sau khi tu thành Thần Minh, sẽ đi Tinh vực Tử Vi một chuyến, hoàn thành tâm nguyện từ rất nhiều năm trước đây. Nếu dẫn theo các ngươi, sợ rằng sẽ quá rêu rao nổi bật rồi!

Đám người Lục Thiên Vương thoáng chần chờ, liếc nhìn nhau một cái. Bích Nga Ma Hoàng nói:

- Vương gia biết rõ Tinh vực Tử Vi hung hiểm tầng tầng, vì sao còn muốn cố ý tiến vào đó?

- Phi Yên Thần Hoàng có một câu nói không sai, bảo thủ sẽ không thể tiến lên cảnh giới càng cao hơn. Nếu bởi vì trên con đường phía trước có nguy hiểm liền dừng bước lại, sao không phải là bảo thủ chứ?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Hơn nữa, ta còn muốn nhìn một chút, Luyện Khí Sĩ của Tinh vực Tử Vi rốt cuộc cao minh hơn Luyện Khí Sĩ của ba ngàn Lục Đạo Giới ở chỗ nào?

Hắn nhớ tới những lời mà chính mình đã từng nói với Phong Hiếu Trung, nói:

- Vũ trụ lớn như vậy, sao có thể không đi nhìn xem một chút?

Đám người Lục Thiên Vương nhất thời trầm mặc.

o0o

Sau khi đi tới Dung Minh Lục Đạo Giới, đám người Chung Nhạc và Y Uyển Quân tiến vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính. Tu vi của Lục Thiên Vương mạnh nhất, mang theo Thiên Nguyên Luân Hồi Kính đi tới Thiên Giới của Dung Minh Lục Đạo Giới, tìm kiếm một tòa Truyền Tống Trận truyền hướng Đà Sơn Lục Đạo Giới.

- Quả nhiên! Dung Minh Lục Đạo Giới cũng đang truy nã Chung Vương gia!

Lục Thiên Vương không ngừng quan sát bốn phía. Chỉ thấy khắp nơi trong Thiên Giới đều treo bảng truy nã Chung Nhạc, tập nã hắn, hẳn là những Lục Đạo Giới khác cũng là như vậy.

Chuyện tình Chung Nhạc chạy thoát khỏi Ba La Lục Đạo Giới, khẳng định là đã lan truyền khắp ba ngàn Lục Đạo Giới, nơi nơi đều đang truy nã hắn, khiến cho hắn nửa bước khó đi.

Lục Thiên Vương bước lên Truyền Tống Trận, tiến về Đà Sơn Lục Đạo Giới, trong lòng thầm nghĩ:

- Nếu Chung Vương gia đi tới Tinh vực Tử Vi, nói không chừng hiện tại nơi đó cũng là một địa phương an toàn!

o0o

Trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, Chung Nhạc nhìn về phía Y Uyển Quân đã khôi phục trang phục nữ nhi, trong lòng trầm ngâm. Y Uyển Quân mỉm cười, nói:

- Ta đã từng hỏi ngươi, đi theo ngươi, so với trọn đời trầm luân trong Ngục Giới còn thê thảm hơn sao? Ngươi đừng hòng lưu ta lại Đà Sơn Lục Đạo Giới!

Trong lòng Chung Nhạc cảm động, mỉm cười nói:

- Quân Vô Đạo đã từng nói, ai nói nữ nhi không bằng nam nhi? Ta còn nhớ rõ những lời này a. Uyển Quân, hào khí trước đây của ngươi nay đâu rồi?

Y Uyển Quân cười tủm tỉm, nói:

- Chỉ là lúc chưa gặp được phu quân mà thôi!

Nàng trực tiếp tỏ rõ cõi lòng như vậy, nhưng Chung Nhạc cũng không tiếp lời. Nếu hắn tiếp lời, quan hệ của hai người sẽ tiến thêm một bước. Chỉ là Chung Nhạc tự giác tiền đồ của chính mình bấp bênh, đã có quan hệ cảm tình với rất nhiều nữ tử, nếu lại tăng thêm một Y Uyển Quân nữa, chỉ sợ sẽ liên lụy tới nàng.

Hắn ổn định lại tâm thần, không để ý tới ngoại sự, chậm rãi thôi động đoàn Tổ huyết mà Thần Hậu nương nương đã tặng cho hắn kia.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhiều đau khổ như vậy, trầm luân trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính lâu như vậy, hắn rốt cuộc đã có dũng khí một lần nữa đối mặt với tồn tại tà ác kia.

- Nếu giải phong ấn, hồn phách gặp ta!

Thanh âm của tồn tại tà ác này vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn. Phong ấn huyết mạch của hắn đã tiếp cận bốn thành. Bốn thành chính là một quan ải lớn. Chung Nhạc dám khẳng định, chính mình mở ra bốn thành phong ấn tuyệt đối sẽ quay trở lại mười vạn năm trước, nhìn thấy tồn tại tà ác kia, cái nhãn mâu vô cùng đáng sợ kia.

Theo phong ấn huyết mạch không ngừng mở ra, hắn đã có được dự cảm, hơn nữa dự cảm cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn.

- Thiên Nguyên Luân Hồi Kính mặc dù là bảo vật của Thiên Đế, nhưng chỉ sợ cũng không thể ngăn cản đại nguyền rủa của tồn tại tà ác kia. Lần này, nếu hồn phách quay trở lại mười vạn năm trước, ta phải làm thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui