Nhân Đạo Chí Tôn

Một đao này kinh diễm tuế nguyệt, Thái Cực Đồ bay lên, để cho đại đạo lưu lại trong thời gian trường hà, lạc ấn xuống. Thời điểm đao quang rơi xuống, Y Uyển Quân nhìn thấy thân thể Chung Nhạc ở bên trong Thái Cực Đồ phảng phất giống như một chữ Đạo tự nhiên vậy. Một màn này vĩnh viễn lạc ấn vào trong lòng nàng, trong tâm linh nàng.

Phục Hy, đầu Thần thân rắn, nội uẩn Nhật Nguyệt, Thái Cực, Âm Dương, đầu đội trời, chân đạp đất, đây không phải là một chữ Đạo sao?

Đây chính là một bộ Quan Tưởng Đồ Đế cấp, mặc dù đối tượng quan tưởng là Chung Nhạc, nhưng đại biểu của nó lại là một đời Phục Hy Thiên Đế cuối cùng. Ngàn vạn loại ảo diệu đều chất chứa trong thân ảnh Chung Nhạc.

Nàng trong lúc vô ý nhận được một loại truyền thừa cao thâm khó dò, có ảnh hưởng cực lớn đối với nàng, rung động cũng là mạnh mẽ không gì sánh nổi.

Một đao này chém xuống, thiên địa đột nhiên bắt đầu vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, không ngừng phân ly tan rã. Mà tồn tại tà ác kia cũng bị chém cho chảy máu, thân hình cấp tốc lui nhanh về phía sau, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Một đạo thanh âm tà ác vô biên phảng phất như từ sâu bên trong thời không truyền tới, khiến cho người ta không rét mà run:

- Đạo phong ấn thứ hai, xem như để cho ngươi vượt qua. Bất quá, Tân Hỏa đã diệt, lão quỷ kia cũng đã chết, ngươi sẽ lấy gì để giải khai đạo phong ấn thứ ba?

Trong miệng Chung Nhạc phát ra một tiếng cười lớn già nua:

- Ta có thể trở về một ngàn năm trước, cùng ngươi tái chiến một trận!

Phiến thời không này vẫn đang không ngừng đổ nát, giống như từng khối từng khối lưu ly ầm ầm vỡ vụn. Chung Nhạc đột nhiên cảm giác chính mình vô cùng suy nhược, đầu gối mềm nhũn, quỳ một chân trên mặt đất, phải tựa lên thanh Tiên Thiên Thần Đao trong tay mới không khiến cho chính mình ngã xuống.

Linh của Thiên Đế mượn dùng thân thể hắn, tái chiến với tồn tại tà ác. Hắn tận mắt nhìn thấy hai vị tồn tại chí cường kịch chiến với nhau. Hết thảy những thần thông công pháp mà Linh của một đời Phục Hy Thiên Đế cuối cùng mượn dùng nhục thân hắn thi triển ra, đều phảng phất như chính bản thân hắn đang thi triển vậy.

Y Uyển Quân đã lạc ấn thân ảnh của Chung Nhạc vào trong tâm linh chính mình, nhận được một bức Quan Tưởng Đồ Đế cấp, còn hắn thì lại đạt được hết thảy chân truyền của một đời Phục Hy Thiên Đế cuối cùng. Do Thiên Đế đích thân truyền thừa lại.

- Tân Hỏa…

Chung Nhạc bất chấp đi tìm hiểu chân truyền của Thiên Đế gì đó, chỉ chống đao ngẩng đầu nhìn về phía cây đèn đồng trong tay Y Uyển Quân. Cây đèn đồng trong tay Y Uyển Quân phảng phất như đã thiêu đốt hết tất cả dầu thắp, ánh đèn đang cấp tốc ảm đạm xuống.

Thân thể hắn không ngừng run rẩy, trong lòng dâng lên một loại cảm giác bi ai vô biên, trái tim như bị đao cắt, toàn thân đau đớn như bị từng đao từng đao lóc thịt vậy.

Hắn đã cảm giác được Tân Hỏa đang dập tắt. Người bạn thân thiết nhất của chính mình lúc này đã thiêu đốt toàn bộ Trụ Hồn, sắp sửa triệt để dập tắt.

Đột nhiên, trong cơ thể hắn có một đạo Linh bay ra. Theo phiến thời không này đổ nát, Linh của tôn Thiên Đế này cũng đang dần dần trở nên ảm đạm.

- Đừng đi!

Chung Nhạc dốc hết toàn lực ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôn Linh của Thiên Đế đang dần dần nhạt đi kia, cao giọng nói:

- Mau cứu Tân Hỏa a! Ngươi là Thiên Đế, là tồn tại vĩ đại đã khai sáng ra Lục Đạo, ngươi nhất định có biện pháp mà? Mau cứu hắn a!

Linh của Thiên Đế già nua nhìn về phía ngọn lửa đang nhanh chóng dập tắt kia, cất bước tiến lên phía trước, nâng đốm lửa yếu ớt trong cây đèn đồng kia lên, đi thẳng về phía Chung Nhạc.

- Chỉ cần Phục Hy vẫn còn, Tân Hỏa bất diệt, truyền thừa bất diệt!

Trong cặp mắt linh hồn già nua có một cỗ trí tuệ trách trời thương dân, thả đốm lửa yếu ớt xuống trước mặt Chung Nhạc:

- Hài tử, ngươi nguyện ý dùng linh hồn của chính mình để đốt hắn lên không? Ngươi nguyện ý dùng hồn phách và thọ mệnh của chính mình trở thành dầu thắp của hắn, duy trì hắn không dập tắt không?

- Nguyện ý!

Chung Nhạc khẽ cúi đầu xuống, nhưng ngữ khí cực kỳ kiên quyết, nói:

- Ta nguyện ý dùng linh hồn của ta làm dầu thắp của hắn, dùng thọ nguyên của ta để cho hắn thiêu đốt, để cho hắn không tắt không diệt!

Linh hồn già nua tiếp tục hỏi:

- Hài tử, ngươi nguyện ý tại thời điểm chính mình sắp sửa chết già, sắp sửa thân tử đạo tiêu, tuyển chọn một Phục Hy khác, truyền thừa ngọn lửa này cho hắn, để cho hắn bảo vệ Tân Hỏa, để cho Truyền thừa Tân Hỏa một đời lại một đời lưu truyền xuống không? Ngươi có thể bỏ được không?

Chung Nhạc trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lên, kiên quyết nói:

- Bỏ được!

Khuôn mặt linh hồn già nua kia giãn ra, mỉm cười nói:

- Ngươi cam nguyện dùng linh hồn của chính mình để duy trì hắn, dùng thọ mệnh của chính mình để thiêu đốt hắn, lại có thể cam nguyện từ bỏ hắn. Ngươi là đứa trẻ ngoan, là một Phục Hy chân chính, là Kẻ thừa kế Tân Hỏa chân chính!

Hắn thả đóa hỏa diễm này vào trong mi tâm của Chung Nhạc, tương liên linh hồn của Chung Nhạc với Tân Hỏa, dùng thọ nguyên của Chung Nhạc để duy trì Tân Hỏa thiêu đốt.

- Ta phải đi hoàn thành trận chiến một ngàn năm trước đây rồi!

Phiến thời không này triệt để sụp đổ, linh hồn của Thiên Đế tiêu tán, thanh âm phảng phất như từ sâu bên trong thời không truyền tới:

- Hài tử, đừng quên lời thề hôm nay của ngươi, tại trước khi ngươi chết, để cho Truyền thừa Tân Hỏa tiếp tục kéo dài xuống, không nên mang theo hắn vào phần mộ luôn!

Hắn kéo dài thanh âm, bình thản nói:

- Thiếu niên Phục Hy thị, Thần chết như đèn tắt, phải nhân dịp trước khi đèn tắt, đốt lên một ngọn đèn khác!

Hắn quay trở về ngàn năm trước, cuối cùng, linh hồn vị Thiên Đế già nua này đánh trọng thương tồn tại tà ác, cũng bỏ ra cái giá lớn là hồn phi phách tán, rốt cuộc vì Phục Hy hậu thế tranh thủ được thời gian một ngàn năm.

Đáng tiếc, Phục Hy thị vẫn là bị chìm vào đại kiếp suốt mười vạn năm.

Cuối cùng, phiến thời không kia cũng đổ sụp sạch sẽ. Chung Nhạc và Y Uyển Quân mở mắt ra, phát hiện bọn họ vẫn còn đang ở trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính. Bọn họ đã trở về một khắc bọn họ biến mất kia.

Bên ngoài, Thiên Nguyên Luân Hồi Kính vẫn còn dưới sự giá ngự của Lục Thiên Vương bay về phía Đà Sơn Lục Đạo Giới. Thiên Vân Thập Bát Hoàng cũng không biết bọn họ trong nháy mắt ngắn ngủi này đã trải qua những chuyện gì.

Chung Nhạc nhận lấy cây đèn đồng rỉ sét cũ nát từ trong tay Y Uyển Quân. Cây đèn đồng này hiện tại đã trống rỗng. Tinh hồn của đạo Tinh hà trong nội bộ cây đèn đồng kia đã triệt để dập tắt, biến thành một mảnh tĩnh mịch. Chỉ có một đóa hỏa diễm đang lẳng lặng thiêu đốt trong hồn phách của Chung Nhạc.

- Tân Hỏa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui