Nhân Đạo Chí Tôn

Lại qua thêm nửa năm đằng đẳng, Chung Nhạc và Khương Y Kỳ đã đi tới tòa Thần thành thứ sáu. Hai người còn chưa kịp truyền tống rời đi, đột nhiên tôn Tạo Vật Chủ trấn thủ tòa Thần thành thứ sáu đã cao giọng nói:

- Lão giả có phải là Trọng Lê Khương Y Kỳ hay không?

Khương Y Kỳ và Chung Nhạc đứng lại. Tôn Tạo Vật Chủ kia trầm giọng nói:

- Tử Quang Quân Vương nhờ ta nói cho ngươi biết, Nông Hoàng đã chết, ngươi nhất định không được trở về Tinh vực Tử Vi, bằng không sẽ có họa sát thân!

- Đa tạ đã nhắc nhở!

Khương Y Kỳ khom người tạ ơn, xoay người tiến vào trong Trận đài Truyền tống, thôi động Trận đài Truyền tống, mang theo Chung Nhạc rời đi.

- Lão đầu Nhân Tộc này cũng là một khúc gỗ mục khó điêu khắc, không biết thức thời vụ, không có chừng mực!

Tôn Tạo Vật Chủ kia lắc lắc đầu:

- Không ngờ Tử Quang Quân Vương và hắn lại là hảo hữu chí giao, thật sự là cặp mắt bị mù mà! Hắn bất quá chỉ là một tên Tạo Vật Chủ, lại còn là một gã Nhân Tộc, cánh tay cho dù to đến đâu cũng không qua nổi bắp đùi!

o0o

Hai tháng sau, Khương Y Kỳ một lần nữa đè xuống quang lưu truyền tống. Bình thường tính tình hắn khá tốt, nhưng lúc này cũng không khỏi có chút phẫn nộ.

- Kẻ tới giết ta không ngờ đều là Nhân Tộc ta! Nếu là ngoại tộc, cho dù ta có chết cũng không một câu oán hận!

Lão giả này nửa cười nửa không, như khóc không phải là khóc:

- Nhưng là đồng tộc tới giết ta, khiến cho ta không hiểu chút nào, dù có chết cũng không thể nhắm mắt!

- Khương Y Kỳ, ngươi có biết vì sao Nhân Tộc mọc ra hai chân, đầu gối cong về phía trước, bất đồng với những chủng tộc khác không?

Một gã Thần Minh Nhân Tộc chắp hai tay sau lưng, cất bước từ trong tinh không Vũ trụ Cổ lão đi tới, thản nhiên nói:

- Những chủng tộc khác, bất luận là Thần Tộc hay là Ma Tộc, hai chân bọn họ đều là cong về phía sau. Cong về phía sau chỉ là cong lại, là ngồi xuống. Mà Tổ sư ta phong ấn Nhân Tộc, khiến cho hai chân Nhân Tộc cong về phía trước. Cong về phía trước chính là quỳ xuống!

Hắn mỉm cười, nói:

- Nhân Tộc chỉ có thể quỳ sinh, nếu không quỳ chính là phải chết! Nhân Tộc chỉ có quỳ xuống mới có thể sống tiếp! Ta và ngươi đều là Nhân Tộc, ngươi không muốn quỳ, như vậy ngươi chỉ có thể chết!

- Phong Quyến, ngươi mang họ Phong, chính là đã bôi nhọ cái họ này!

Khương Y Kỳ lấy ra Hỏa Long Thương, chỉ về phía gã Thần Minh Nhân Tộc kia, lạnh lùng nói:

- Ngươi là một trong những thủ lĩnh Nhân Tộc tại Tử Vi, không ngờ lại nói ra những lời này, thẹn với tiên tổ!

Phong Quyến cười hắc hắc, nói:

- Thẹn với tiên tổ? Lời này quá nghiêm trọng rồi! Khương Y Kỳ, ngươi mới là thẹn với tiên tổ a! Mẫu thân ngươi thân là Nhân Tộc, không ngờ lại gả cho Trọng Lê Thần Tộc, sinh ra ngươi cái tên hỗn huyết này. Trong cơ thể ngươi có ba loại huyết mạch, huyết mạch Nhân Tộc chỉ chiếm một phần ba. Mà ta tốt xấu gì cũng là Nhân Tộc thuần huyết. Ngươi có mặt mũi nào nói ta? Nhân Hoàng, chỉ có Nhân Tộc thuần huyết mới có tư cách đảm nhiệm. Ngươi không có tư cách này!

Sắc mặt hắn chuyển lạnh, lạnh giọng nói:

- Ngươi không muốn quỳ sinh, nghĩ muốn đứng, Nhân Tộc ta tất nhiên sẽ bị nghiền ép, tình cảnh càng thêm đáng lo! Cho nên, ngươi không xứng làm Nhân Hoàng! Hãy để ta làm cái Nhân Hoàng này, ngươi cứ thành thành thật thật đứng chết đi!

Chung Nhạc nhìn về phía Phong Quyến, sắc mặt cổ quái, hỏi:

- Hắn họ Phong sao?

Khương Y Kỳ gật đầu. Chung Nhạc khẽ lắc đầu, cảm thán nói:

- Đồng dạng là họ Phong, không ngờ lại chênh lệch lớn như vậy. Nhân Tộc họ Phong mà ta nhận thức, nam nhi thiết huyết, chính khí ngời ngời. Không nghĩ tới Phong thị cũng có loại bại hoại bậc này!

Phong Quyến nhìn về phía hắn, cười lạnh một tiếng, nói:

- Tiểu tử, sau khi lão già kia chết, liền sẽ tới phiên ngươi!

Khương Y Kỳ vũ động đại thương tiến lên. Hai tôn Tạo Vật Chủ kịch đấu với nhau, cũng không lâu lắm đã phân ra thắng bại. Toàn thân Phong Quyến đẫm máu bỏ chạy. Khóe miệng Khương Y Kỳ cũng khẽ tươm máu, nhưng cũng không đuổi theo.

Hắn đang ở bên trong quang lưu truyền tống, nếu rời khỏi quang lưu truyền tống, sẽ khiến cho quang lưu truyền tống một lần nữa tiến về phía trước, Chung Nhạc sẽ bị truyền đi, mà hắn thì cần phải tự mình lên đường mới có thể đi tới tòa Thần thành thứ bảy. Trong khoảng thời gian này tất nhiên sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Mà bây giờ thời gian cấp bách, hắn bức thiết nghĩ muốn trở lại Tinh vực Tử Vi, nhìn xem Nông Hoàng một chút. So với đánh chết Phong Quyến, sinh tử của Nông Hoàng càng quan trọng hơn.

Quang lưu truyền tống một lần nữa mang theo hai người truyền tống đi. Chung Nhạc đột nhiên khẽ di một tiếng, mở ra Thần Nhãn thứ ba quay đầu nhìn lại. Khương Y Kỳ lộ ra thần sắc nghi hoặc. Chung Nhạc có chút kinh ngạc nói:

- Y Kỳ, tựa hồ có tồn tại gì đó đang đuổi theo chúng ta!

Khương Y Kỳ quay đầu nhìn lại, lại cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ thấy ngàn vạn dặm không gian thoáng một cái đã qua, tốc độ cực nhanh.

- Quang lưu truyền tống đã vặn vẹo không gian, tốc độ so với ánh sáng còn nhanh hơn, sao có thể có tồn tại gì đó đuổi kịp quang lưu truyền tống?

Khương Y Kỳ lắc đầu, nói:

- Ngươi hơn phân nửa là hoa mắt rồi a!

- Có khả năng là vậy!

Chung Nhạc cũng không dám khẳng định vừa rồi chính mình nhìn thấy rốt cuộc là cái gì, trong lòng thầm nghĩ:

- Cho dù là tồn tại đẳng cấp như Phong Quyến, muốn đuổi theo chúng ta cũng là không có nửa phần khả năng. Tốc độ truyền tống nhanh tới mức nào? Sợ rằng chỉ có tồn tại đẳng cấp như Đế Quân mới có thể theo kịp tốc độ truyền tống a?

o0o

Cũng ngay sau khi bọn hắn rời đi, Cự nhân Phù Lê mạnh mẽ đánh vỡ từng tầng từng tầng không gian, gào thét lao tới. Phong Quyến đang lúc dừng lại thở dốc, đột nhiên hoảng sợ nhìn thấy một bàn tay lớn thô to tráng kiện đập thẳng về phía hắn, trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc kinh hãi.

Ba!

Một tát này đột nhiên xuất hiện, hung hăng quất thẳng lên trên mặt hắn. Nửa bên mặt Phong Quyến trực tiếp bị tát vỡ tan tành, cái đầu giống như con quay nhanh chóng chuyển động quanh cần cổ. Tiếp theo, cái đầu hắn soạt một tiếng đã bị bẻ gãy xuống, bay nhanh về phía xa xa, cuối cùng ầm một tiếng nổ tung.

Cự nhân Phù Lê từ một bên thi thể không đầu gào thét bay qua. Gã Cự nhân này há miệng rống giận, thét to như lôi như cổ, ở trong Vũ trụ Cổ lão phóng như điên suốt hai ba năm trời. Thể năng của hắn không ngờ lại dồi dào tới mức kinh người, tốc độ không chút nào chậm lại. Chung Nhạc và Khương Y Kỳ cũng không thể triệt để bỏ xa hắn được.

Đương nhiên, tốc độ của hắn so với quang lưu truyền tống vẫn còn chậm hơn một chút. Bất quá, mỗi khi Chung Nhạc và Khương Y Kỳ truyền tống tới một tòa Thần thành, cũng đều phải đổi một tòa Trận đài Truyền tống, hơn nữa trên đường còn gặp phải phục giết, cũng chậm lại một đoạn thời gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui