Nhân Đạo Chí Tôn

Trong tay Thiên Ti nương nương nhẹ nhàng dệt ra một sợi tơ, không ngừng kéo dài, mỉm cười nói:

- Dịch tiên sinh đánh một trận với Thiên Huyền Tử, vang danh khắp thiên hạ, cần gì ẩn giấu thực lực chứ?

Ánh mắt Chung Nhạc rơi xuống trên sợi tơ trong tay nàng, có chút thú vị nói:

- So với bọn họ, ta càng có hứng thú với nương nương hơn! Phương pháp dệt tơ trong tay nương nương, ta cũng biết một chút, bởi vậy muốn trao đổi một chút với nương nương!

Sắc mặt Thiên Ti nương nương khẽ biến, cười khanh khách hỏi:

- Ngươi cũng biết sao?

- Biết một chút!

Chung Nhạc lạnh nhạt nói:

- Nương nương đang dệt tơ ta, sao ta lại không biết chứ?

Sắc mặt Thiên Ti nương nương lại khẽ biến, trong cặp mắt xinh đẹp chớp động tinh quang, cười nhạt nói:

- Hiếm thấy gặp được đồng đạo, đương nhiên phải giao lưu một phen a! Tiên sinh, thiếp thân muốn vì ngươi đánh một khúc đàn, chẳng biết tiên sinh có nhã hứng nghe không?

Chung Nhạc khẽ gật đầu một cái:

- Đương nhiên có thể!

Thiên Ti nương nương nhẹ nhàng di động chân nhỏ, đi ra tòa trường đình không trung này. Y phục bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng mỹ phụ này khoanh chân ngồi xuống, chiếc váy hoa sen trải ra trên không trung, giống như một đóa hoa sen nở rộ giữa không trung vậy. Từng sợi từng sợi to mảnh như có như không từ đầu ngón tay nàng bay ra. Một cây đàn sắt hiện ra, dây đàn tương liên.

- Mời tiên sinh nghe một khúc thiếp thân đặc biệt vì ngươi mà tấu!

Thiên Ti nương nương nhét sợi tơ nhân quả vừa mới dệt ra kia vào trong dây đàn, mấy ngón tay tinh tế ôn nhuận khẽ vuốt dây đàn, mỉm cười nói.

- Chậm đã!

Bộ dáng Chung Nhạc phóng đãng, ngồi bệt xuống cạnh đình, cười hắc hắc, nói:

- Khúc đàn của nương nương có khả năng khiến cho ta ruột gan đứt từng khúc! Ta rửa tai trước đã, sau đó mới cung kính lắng nghe!

Tâm niệm hắn khẽ động, trong lòng bàn tay quả nhiên sinh ra thủy lưu, tẩy rửa hai tai.

Thiên Ti nương nương đợi hắn tẩy rửa hoàn tất, lúc này mới đạn động dây đàn. Chỉ nghe một đạo âm luật say mê lòng người từ trong cây đàn chảy ra, réo réo rắt rắt, như dòng suối nhỏ từ trên núi chảy xuôi xuống vậy.

Chung Nhạc ngồi ở cạnh đình, phe phẩy hai chân, không ngừng tán thán, vỗ tay bồm bộp. Khóe mắt Thiên Ti nương nương nhẹ nhàng nhảy lên, chỉ thấy hai bàn tay Chung Nhạc hợp lại một cái, trong lòng bàn tay cũng có thêm một sợi tơ Đồ đằng không ngừng đan xen, dần dần diễn sinh, quấn lấy giữa mười ngón tay của hắn.

- Quả nhiên là một cao thủ tinh thông nhân quả! Hiếm thấy gặp được đồng đạo, vậy thì đấu một trận, nhìn xem bản lĩnh kẻ nào càng sâu hơn?

Tiếng đàn như dòng suối nhỏ từ trong u cốc chảy ra, lúc đầu chậm rãi chảy nhẹ, dần dần suối chảy thành sông, nhanh chóng phóng chạy. Trong khoảnh khắc, phảng phất như có một nàng Thiên Nữ đang chống sào điều khiển một chiếc thuyền nhỏ, lướt nhanh giữa dòng sông, duyên dáng rung động lòng người nói không nên lời.

Chung Nhạc lại gõ nhịp tán thán. Lúc này, đám người Lục Vọng, Văn Đạo điện hạ, Ương Trường Sinh và Mục Khanh Tuyền cũng đã đình chỉ đối thoại, lẳng lặng lắng nghe, cũng không khỏi gật đầu khen ngợi.

Tiếng đàn càng lúc càng kích động, giống như dòng sông kích động, gào thét dâng trào, đột nhiên như hồng thủy trút xuống. Đại hồng thủy rợp trời ngập đất từ trên cao ầm ầm đổ xuống, thổi quét hết thảy, bao phủ hết thảy sơn xuyên. Những nơi đại hồng thủy đi qua, hết thảy đều bẻ gãy nghiền nát, bình định tất cả chướng ngại, chỉ còn lại có hồng thủy mênh mông.

- Đây là suy tính!

Trong lòng đám người Lục Vọng chấn động, nhao nhao nhìn về phía Thiên Ti nương nương:

- Vị Thiên Ti nương nương này quá mức cường hoành, đạo pháp thần thông trong tiếng đàn này thấy cũng chưa từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe! Rốt cuộc là đạo pháp thần thông gì?

Trong lòng Mục Khanh Tuyền cũng cực kỳ chấn động:

- Nàng như thế nào lại đột nhiên xuất thủ với Dịch sư thúc? Tiếng đàn này lúc đầu chậm rãi nhẹ nhàng, hiện tại đại thế đã thành, Dịch sư thúc có thể đón đỡ được không?

Lục Băng Nga lại nhìn về phía Ương Trường Sinh, trong lòng nghi hoặc:

- Tùy tùng của hắn sao lại bất ngờ tập kích Dịch tiên sinh của Tiên Thiên Cung? Lẽ nào Đế Minh thị đã liên thủ với Trung Ương thị rồi?

Chỉ thấy Ương Trường Sinh cũng là khuôn mặt nghi hoặc không hiểu, không biết vì sao Thiên Ti nương nương lại công kích Chung Nhạc, cũng không biết thần thông uẩn tàng trong tiếng đàn của Thiên Ti nương nương là công pháp thần thông gì.

- Khúc đàn hay! Khúc đàn hay! Khúc đàn hay như vậy, nên có một bài ca trợ hứng a! Thiên Ti nương nương, ngươi cũng nghe ta hát một bài a!

Chung Nhạc bật cười ha hả, đột nhiên cất cao giọng hát vang một khúc:

- Gia gia ta năm nay bốn mươi tám, một thân một mình xông thiên nhai! Một ngày nọ xông vào Sơn Thần Miếu, trong miếu có cô nương đang tắm, cái mông trắng bóng!

Đám người Lục Vọng, Văn Đạo điện hạ và Ương Trường Sinh nhất thời ngạc nhiên. Sắc mặt hai nữ Mục Khanh Tuyền và Lục Băng Nga càng là đỏ bừng, lập tức ôm lỗ tai.

Tiếng hát của Chung Nhạc vô cùng thô kệch, vậy mà vô cùng kỳ diệu dung hợp cùng một chỗ với tiếng đàn kia của Thiên Ti nương nương, cũng không có một chút cảm giác đối nhau.

Cùng lúc đó, tinh thần Chung Nhạc ba động, rơi xuống trên mặt đất biến thành từng đứa từng đứa tiểu hài phấn bạch tuyết nộn. Cả đám tiểu hài rung tay lắc chân, hai bàn chân nhỏ bé không ngừng dẫm lên mặt đất, cùng nhau phụ họa:

- Hắc hắc… trắng bóng! Hi hi… thật là trắng bóng!

Sắc mặt Thiên Ti nương nương khẽ biến, tiếng đàn đột nhiên giống như cuồng phong bạo vũ, biển rộng sóng trào. Thiên địa một mảnh đen kịt, không nhìn thấy thiên không, sấm chớp rền vang, ầm ầm hỗn loạn đánh xuống.

Tiếng hát của Chung Nhạc càng như la như hét:

- Cô nương rủ ta cùng tắm, trong lòng lão hán ta vui tới nở hoa!

Đám hài tử nhao nhao hát đệm theo:

- Hắc hắc… vui tới nở hoa! Hi hi… thật là vui tới nở hoa!

Tiếng hát thô kệch kia oanh phá tiếng đàn. Tiếng đàn càng nóng vội, nghiền áp qua tiếng hát. Tiếng hát đột nhiên cao vút như một cây côn sắt thô to đâm xuyên biển rộng, chọc thẳng tới thiên ngoại.

Hai người đọ sức càng lúc càng hung mãnh, càng lúc càng kinh tâm động phách. Trong lúc bất chợt, tiếng đàn nghiêng ngả, âm luật tán loạn. Thiên Ti nương nương rên khẽ một tiếng, một sợi dây đàn đột nhiên đứt đoạn, cắt vỡ một ngón tay nàng.

Mà tiếng hát của Chung Nhạc cũng dừng lại, sợi tơ nhân quả trong tay hắn đứt đoạn, cũng cắt vỡ một đầu ngón tay.

- Bài hát thật hay!

Sắc mặt Thiên Ti nương nương ngưng trọng, thu đàn tán thưởng:

- Đã lâu không gặp được đối thủ như Dịch tiên sinh rồi, khiến thiếp thân không khỏi dâng lên lòng muốn thấu hiểu lẫn nhau!

- Cũng là một khúc đàn hay!

Chung Nhạc đứng dậy. Đám hài tử kia cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Sắc mặt đám người Lục Vọng, Văn Đạo điện hạ và Ương Trường Sinh nhất thời quái dị, hai mặt nhìn nhau. Khúc đàn hay ngược lại thì cũng thôi, nhưng bài hát vừa rồi sao có thể gọi là bài hát hay được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui