Nhân Đạo Chí Tôn

- Chuyện hôn sự này là cha ta thực hiện, nếu cha biết cô gia là một Phục Hy thì chắc chắn sẽ từ bỏ hôn sự này. Như vậy thì ta và hắn sẽ không còn liên quan gì nữa, ta cũng tự do… Có nên cho cha biết chuyện này không? Nếu cho cha biết, chắc chắn cha sẽ không giấu được việc này, sẽ nói ra ngoài, như vậy thì không phải sẽ biến Dịch tiên sinh thành kẻ bất nghĩa hay sao?

Nàng có phần phiền não, rõ ràng nàng không muốn hôn sự này, rõ ràng nàng chỉ hận không thể tách khỏi Chung Nhạc, tại sao giờ biết cách có thể chia tay với hắn thì nàng lại có chút không nỡ?

- Đúng rồi, dù sao ta cũng là nữ tử, từ lâu đã bị tiêm nhiễm quan niệm xuất giá tòng phu, ta và hắn từng bái đường, từng động phòng, trong lòng ta đã coi mình là thê tử của hắn, chứ không phải ta động lòng với hắn. Chắc chắn là như vậy! Ta chỉ cần thẳng thắn đối mặt với suy nghĩ nội tâm, gạt bỏ những suy nghĩ khiến mình mu muội, như vậy ta có thể nhìn thẳng bản thân, làm theo quyết định của con tim.

Âm Phiền Huyên mỉm cười, dù sao nàng cũng là nữ tử mạnh nhất trong các thần minh, dù sao cũng là Thánh Linh Thể, các loại suy nghĩ đều che đi bản tâm của nàng.

Nàng gạt bỏ mọi suy nghĩ quấy nhiễu nội tâm, nhìn thấy bản tâm, đột nhiên chấn động, lòng trở nên hỗn loạn:

- Không đúng, đây không phải bản tâm của ta! Đúng rồi, là ta thấy hắn gặp khó khăn nên kích phát bản năng làm mẹ của nữ tử. Không liên quan đến việc đó. Ta chỉ cần thấy mặt đáng ghét của hắn, thấy điểm hắn không bằng ta là bản năng làm mẹ đó sẽ tiêu tan.

Trong thần điện, Chung Nhạc ngồi một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt đã khôi phục thần thánh, đi ra khỏi thần điện, vừa hay thấy Âm Phiền Huyên phát tác, hỏi:

- Ngươi sao vậy?

- Không sao!

Âm Phiền Huyên thấy hắn thì càng hoảng loạn, vội đứng dậy, quan sát hắn, nhíu mày nói:

- Sao ngươi vẫn mặc áo tân lang? Mau cởi ra, khiến thần ma dưới trướng của ngươi hiểu nhầm hết rồi!

Chung Nhạc gật đầu, cởi bỏ trang phục trên người, Âm Phiền Huyên cũng cởi bỏ, muốn hủy đi nhưng nghĩ nghĩ lại thần sai quỷ khiến cất vào trong nguyên thần bí cảnh.

- Ta định đi tham ngộ Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh mà hắn truyền thụ, Phiền Huyên, có muốn cùng đi với ta không?

Chung Nhạc hỏi.

Âm Phiền Huyên gật đầu:

- Ngươi có chỗ nào không?

Chung Nhạc kéo tay nàng bay về trung tâm Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, nói:

- Ở đó là một nơi kỳ diệu mà Thiên Nguyên Thiên Đế đã xây dựng, tốc độ thời gian trôi qua cực nhanh, một nháy mắt đã nghìn năm, nhưng không hề thay đổi thọ nguyên của chúng ta. Có lẽ ở đó chúng ta có thể tham ngộ được môn công pháp này.

Âm Phiền Huyên muốn giằng tay ra khỏi tay Chung Nhạc, nhưng nghĩ mình đâu phải chỉ bị hắn từng nắm tay, thậm chí còn có việc quá đáng hơn rồi, nên cũng không giằng ra nữa.

Hai người vào mê cung, Chung Nhạc quen đường dẫn nàng tới trước Lục Đại Luân Hồi mà Thiên Nguyên Thiên Đế tạo nên.

- Đại phòng của ngươi là ai?

Âm Phiền Huyên đột nhiên hỏi.

- Cái gì?

Chung Nhạc ngạc nhiên.

- Không có gì.

Hai người ngồi xuống, mỗi người đều tự nghiên cứu tham ngộ. Phục Hy tộc trưởng Phong Thường Dương đúng là thiên tài, hắn chỉ có tàn phiến của Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh nhưng từ tàn phiến có thể suy đoán được cảnh giới cao thâm vô cùng, rồi từ đó mở rộng hơn, khiến môn công pháp này thêm phong phú.

Suy nghĩ của hắn là từ hiện tại quay về quá khứ tìm không gian thời gian độc lập có kẻ tà ác kia ở, giết hắn ở đó.

Như vậy cho dù lời nguyền vẫn còn, huyết mạch nhân tộc vẫn bị phong ấn, nhưng cũng không trở về mười vạn năm trước để gặp kẻ tà ác kia khi khởi động phong ấn huyết mạch.

Như vậy, cho dù thế gian không còn Phục Hy thuần huyết sinh ra nữa thì cũng sẽ có nhân tộc đột phá phong ấn huyết mạch, trải qua tu luyện, đột phá sẽ trở thành Phục Hy.

Phục Hy thần tộc sẽ không bị tuyệt diệt!

Đây cũng là một biện pháp khả thi, kẻ tà ác mười vạn năm trước không thể cường hãn bằng hiện tại, đối mặt với hắn của hiện tại khiến người ta tuyệt vọng, nhưng với hắn ở mười vạn năm trước thì có cơ hội chiến thắng.

Khái niệm hắn bổ sung cho Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh là Lục Đại Luân Hồi, thời kỳ Hạo Dịch Đế không có Lục Đạo, cũng không có Luân Hồi, thiếu cảm ngộ về phương diện này.

Khái niệm của hắn là dùng Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh đưa kẻ tà ác mười vạn năm trước tới Lục Đạo của mình, kéo không gian độc lập kia vào Luân Hồi của mình, sau đó giết hắn.

Việc này cần phải có sự lý giải cực kỳ cao thâm về không gian và thời gian đồ đằng văn. Sự lý giải này thậm chí phải vượt qua Hạo Dịch Đế, vượt qua kẻ tà ác kia!

Chỉ là, cho dù là vị tộc trưởng mang khí vận của Phục Hy thị cũng không thể hoàn thiện được môn công pháp này. Dù sao hắn cũng chỉ có được tàn phiến.

Khái niệm của hắn chứa trong đó, mong Phục Hy hậu thế có thể bổ khuyết hết cho môn công pháp này.

Còn Chung Nhạc thì có được Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh hoàn chỉnh, vừa hay bổ sung được những điểm còn thiếu của hắn.

- Nếu hắn gặp được Tân Hỏa, nếu hắn có Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh hoàn chỉnh thì giờ có lẽ kẻ tà ác trong không gian thời gian độc lập mười vạn năm trước kia đã không còn tồn tại nữa nhỉ?

Hắn thầm thở dài, đột nhiên nói:

- Phiền Huyên, công pháp của ngươi có được không hoàn thiện, ta truyền cho ngươi công pháp hoàn chỉnh. Ngươi giúp ta nghiên cứu, chưa biết chừng chúng ta có thể bổ sung cho nhau, ta cũng cần Thánh Linh Thể của ngươi bổ khuyết cho ta.

Hắn truyền Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh cho Âm Phiền Huyên. Âm Phiền Huyên ngạc nhiên, vội đối chiếu với Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh mà tộc trưởng truyền cho, quả nhiên phát hiện rất nhiều điểm khác nhau.

Nhưng làm thế nào để dung hợp hai môn công pháp này biến thành chỉnh thể thì cần phải nhờ tới trí thông minh của họ.

Hai người tỉ mỉ nghiên cứu, lĩnh ngộ, thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau.

Âm Phiền Huyên là Thánh Linh Thể, có Đại Đạo Thân Hòa Lực mà các linh thể khác không có, tốc độ tham ngộ hơn hẳn bình thường. Nhưng Chung Nhạc cũng có khả năng suy đoán kinh người, tốc độ tham ngộ còn nhanh hơn nàng một chút.

Âm Phiền Huyên thầm kinh ngạc, muốn thắng hắn. Còn lúc này một con thuyền từ Thiên Hà lái tới, Phong Vô Kỵ đứng trên mũi thuyền, nhìn về Bàn Hoạch chi châu đang ngày một gần.

- Dưới sông có một tấm gương!

Đột nhiên Khoa Phục Cẩm ngạc nhiên kêu lên.

Phong Vô Kỵ nhìn tấm gương đó, mừng rỡ, nói lớn:

- Vớt nó lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui