Nhân Đạo Chí Tôn

Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu vội ra tay, vớt Thiên Nguyên Luân Hồi Kính lên, hai vị Khoa Phụ này định luyện hóa thần kính, nhưng không ngờ pháp lực chui vào giống như tượng bùn gặp nước, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

- Đây là bảo vật tầng thứ gì? Với tu vi Thần Hoàng của bọn ta mà không thể luyện hóa?

Phong Vô Kỵ nhận lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, đánh giá cẩn thận, cảm thấy tấm thần kính này kỳ diệu khó tả, uy năng cao thâm khó lường, chép miệng khen ngợi, nhìn Thiên Hà cười nói:

- Thiên Hà này đúng là bảo khố khổng lồ, trong này không biết ẩn giấu bao nhiêu bảo bối, giờ tự nhiên có một tấm gương nổi lên cũng đã thần diệu thế này.

- Đây là thần binh của thời đại Thiên Nguyên.

Phong Thanh Vũ ở bên cạnh nhìn Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, sắc mặt hơi biến đổi:

- Có lẽ là bảo vật gần với đế binh, lạ thật, trong Thiên Hà sao lại có bảo vật như vậy đột nhiên xuất hiện?

Tuy hắn là Phục Hy thần tộc nhưng linh hồn thì không phải, mà là ngoại tộc chuyển thế vào Phục Hy thần tộc, mượn nhục thân của Phục Hy để cường hóa bản thân. Tu vi kiếp trước của hắn còn hơn Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu, chuyện hắn biết cũng nhiều hơn họ.

Phong Vô Kỵ không có biểu hiện gì, cất Thiên Nguyên Luân Hồi Kính vào trong nguyên thần bí cảnh, cười:

- Cái này có duyên với ta, thuộc sở hữu của ta. Chư quân, chúng ta tới Bàn Hoạch chi châu!

Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu và Phong Thanh Vũ ánh mắt đầy thàm niệm, bảo vật gần với đế binh có sức mê hoặc rất lớn với họ, nhưng món bảo vật đó rơi vào tay Phong Vô Kỵ khiến họ không dám hạ thủ.

Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu nhìn nhau, Phong Vô Kỵ lai lịch quá lớn, nếu trực tiếp cướp đoạt của hắn, nếu sư tôn hắn biết được thì họ chỉ có chết, hơn nữa vị lão gia đó cũng sẽ không khoan dung.

Phong Thanh Vũ thì sợ Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu cùng hội với Phong Vô Kỵ, hắn không phải đối thủ của họ nên tuy có thèm thuồng Thiên Nguyên Luân Hồi Kính nhưng cũng đành phải kìm chế.

Hơn nữa Bàn Hoạch chi châu đã ở gần, lãnh địa của Bàn Hoạch thị. Nếu các cường giả Bàn Hoạch thị tới thì hắn cũng khó lấy lòng được họ.

Con thuyền đi về phía Bàn Hoạch chi châu, đột nhiên từ xa có một con thuyền cũng tới. Bọn Phong Vô Kỵ nhìn từ xa thì thấy trên thuyền có thần ma, thần quang chói lòa, rất đông các vị thần ma thể hiện các loại dị tượng.

- Là thuyền của Thiên Đình!

Phong Vô Kỵ ngạc nhiên:

- Thuyền của Thiên Đình tới Bàn Hoạch chi châu làm gì?

Đột nhiên từ xa lại có một con thuyền cưỡi gió lướt tới, trên thuyền cũng có không ít thần ma, đi về hướng Bàn Hoạch chi châu. Trên mũi thuyền là một lá cờ lớn với hai chữ Cự Linh, trên mũi thuyền là một vị cự nhân đang nhìn về hướng này.

Ở phía xa hơn cũng có rất nhiều thuyền đang tới, có thuyền có cờ hiệu, có thuyền thì ẩn đi thân phận. Nhưng những thuyền có cờ hiệu đều có lai lịch bất phàm, phần lớn là thuyền trong hai mươi tư đế tộc, thần ma trên thuyền đương nhiên đến từ hai mươi tư đế tộc.

- Thiên Huyền Tử của Cự Linh thị!

Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu giật mình, nhìn từ xa, kêu lên:

- Ngoài Thiên Huyền Tử còn có Lục Vọng của Lật Lục thị, Ương Bất Bình của Trung Ương thị, Bá Phù của Bá Hoàng thị, Tương Tôn Công của Chu Tương thị!

- Đằng kia là Cát Dị Thúc của Cát Thiên thị, còn có Thiên Nữ của Lệ Liên thị Lệ Liên Linh Vũ, Thiên Nữ của Ô Minh thị Ô Thanh Khanh. Lạ thật, nhiều đế tộc tới đây như vậy làm gì?

Khoa Phụ Mậu chau mày:

- Những cường giả trẻ tuổi này đều là người có tư chất đế cấp trong các thần minh, sao liền một lúc xuất hiện vậy?

Phong Thanh Vũ gật gù:

- Ta cũng nghe nói về tên tuổi của họ, đúng là những người có tư chất đế cấp. Ta từng xuất sơn du lịch, dùng tên Thanh Vũ gặp vài người trong số họ, có từng giao đấu. Đúng là rất mạnh! Trong đó có mấy người suýt chút nữa đã buộc ta phải hiện Phục Hy chân thân.

Hắn cũng nằm trong một trăm thần minh mạnh nhất, thực lực cực kỳ cường đại, uy danh không hề thua kém Thiên Huyền Tử, Lục Vọng mấy người họ, chỉ là hắn không thi triển Phục Hy chân thân.

Phong Vô Kỵ càng thêm ngạc nhiên:

- Những con thuyền kia hình như đều tới Bàn Hoạch chi châu, ngay Thiên Đế gia Đế Minh thị cũng tới đó, lẽ nào thiên hạ sắp đại loạn. Họ định lôi kéo Bàn Hoạch thị ta sao? Đúng rồi, Bàn Hoạch thị ta bị trấn áp trong Thiên Hà, nhưng dù sao cũng là một đại thế lực, vì thế các tộc đều muốn lôi kéo.

Nhưng lúc này, trong Bàn Hoạch chi châu, một con thuyền đột nhiên lao ra ngoài. Trên thuyền là thần ma của Bàn Hoạch thị, những con thuyền kia cũng không phải tiến về Bàn Hoạch chi châu mà là đi qua, tới một Thiên Hà chi châu khác.

Thậm chí ngay con thuyền ra khỏi Bàn Hoạch chi châu cũng tới một Thiên Hà chi châu khác.

- Hình như là tới Thiên Hà chi châu của Âm Khang thị chứ không phải Bàn Hoạch chi châu.

Khoa Phụ Cẩm nhìn rồi nói.

Phong Thanh Vũ nheo mắt nhìn, nói:

- Trên thuyền Bàn Hoạch chi châu, vị cường giả trẻ tuổi kia cũng nằm trong trăm thần minh mạnh nhất, là Bàn Tư, rất lợi hại!

Phong Vô Kỵ hơi đỏ mặt, rồi lập tức thản nhiên nói:

- Đuổi theo thuyền của Bàn Hoạch chi châu thị, ta đi thăm dò xem sao.

Hai vị Khoa Phụ điều khiển thuyền đi, một lát sau cuối cùng cũng đuổi kịp thuyền của Bàn Hoạch thị. Trên thuyền là các vị cường giả Bàn Hoạch thị khí tức cường đại, đều có ba đầu.

Đứng đầu là một vị thần nhân ba đầu trẻ tuổi, ánh mắt nhìn về phía này, lộ vẻ nghi hoặc.

Phong Vô Kỵ đứng dậy, mỉm cười nói:

- Vị huynh đài đây, ta cũng là Bàn Hoạch thị, gia sư là Tiên Thiên Thần Đồ Úc, nay định tới Bàn Hoạch chi châu nhận tổ quy tông. Vừa rồi thấy con thuyền này, trong lòng ngạc nhiên nên mạo muội tới hỏi thăm.

Vị thần nhân ba đầu Bàn Tư nghe vậy không khỏi động dung, vội nói:

- Thì ra là tộc thân, thực không giấu, Bàn Hoạch chi châu ta bị phong ấn, những người ở ngoài không thể vào được. Nếu là bình thường chắc chắn Bàn Tư sẽ dẫn tộc thân tới gặp trưởng lão, tộc trưởng. Nhưng giờ ta vẫn còn một vài việc chưa làm, e là không thể dẫn người trở về Bàn Hoạch chi châu.

Bàn Tư nhìn Phong Thanh Vũ, khựng người, thi lễ:

- Thanh Vũ sư huynh!

Phong Thanh Vũ đáp lễ:

- Không cần đa lễ.

Phong Vô Kỵ nghi hoặc:

- Chuyện gì mà kinh động cả những vị cường giả có tư chất đế cấp như các vị?

Bàn Tư cười:

- Bọn ta tới một tòa Thiên Hà chi châu khác, Âm Khang thị, để gặp Thiên Nữ của Âm Khang thị. Nàng ta rất lợi hại, là người nhất nhì trong các thần minh. Mấy năm nay bọn ta từng giao đấu với nàng, phần lớn là thua, rất hiếm người thắng được nàng. Lần này quần hùng tụ hội, chính là muốn đấu lại với nàng.

Phong Vô Kỵ ngạc nhiên, kêu lên:

- Thiên Nữ của Âm Khang thị lợi hại như vậy sao? Đến các vị cũng không phải đối thủ?

Bàn Tư có vẻ xấu hổ, nói:

- Nàng ta đúng là lợi hại, ta từng đấu ba lần với nàng, cả ba lần đều thua. Người duy nhất có thể sánh ngang với nàng ta là một nữ tử của Hoa Tư thị. Nhưng nữ tử đó mới chỉ giao đấu một lần với nàng, không phân thắng bại đã tự rút lui, không xuất hiện nữa. Ta từng hẹn với vị Thiên Nữ đó sẽ tái chiến trong mấy ngày sắp tới, không ngờ nàng ta cũng hẹn tái chiến với các cường giả khác. Tộc thân, nếu ngươi không chê phiền phức, đợi vài ngày nữa, sau lần này, ta sẽ đưa ngươi tới Bàn Hoạch chi châu nhận tổ quy tông.

Phong Vô Kỵ nghiêm nghị nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui