Nhân Đạo Chí Tôn

Ánh mắt Phong Vô Kỵ đờ đẫn, rõ ràng hắn không ngờ tấm gương hắn nhặt được lại tự động bay ra, mà Âm Phiền Huyên lại ở trong đó.

Biến cố này hắn không thể ngờ tới.

Thiên Nguyên Luân Hồi Kính là bảo vật nằm giữa bảo vật đế quân và đế binh, hắn có được bảo bối này cảm thấy khí vận thông thiên, trong lòng hoan hỷ vô hạn, nhưng giờ đột nhiên mất đi đương nhiên cảm thấy trống rỗng.

Một món trọng bảo bất ngờ rơi vào tay mình, rồi lại bất ngờ biến mất, trở thành bảo vật của người khác, cái gọi là sợ được sợ mất chẳng qua là vậy.

Quần hùng ngồi xuống, trong lòng đều kinh ngạc, đều nhìn Phong Vô Kỵ, cũng khó hiểu tại sao Âm Phiền Huyên lại bay ra từ trong tấm gương kia, tại sao nó lại ở trên người người này.

- Vị thiên thần này là ai? Trước giờ chưa từng gặp.

Thiên Huyền Tử ánh mắt lay động, cười nói:

- Ngươi không bị Âm Phiền Huyên một chưởng đánh chết, đúng là giỏi, có bản lĩnh!

Phong Vô Kỵ cười không nói gì.

Thiên Huyền Tử nhìn Bàn Tư rồi lại nhìn Phong Thanh Vũ cười:

- Hắn là tùy tùng của ai trong các ngươi? Bán cho ta được chứ?

Phong Vô Kỵ đại nộ, nhưng không thể hiện ra ngoài.

Phong Thanh Vũ nói:

- Vị đây là Vô Kỵ tiên sinh, cao thủ Bàn Hoạch thị, không phải tùy tùng của ta, hắn có lai lịch khác.

Bàn Tư nhíu mày:

- Vô Kỵ tiên sinh là tộc thân của ta, còn phải nhận tổ quy tông, Thiên Huyền Tử đừng có đùa như vậy.

- Vô Kỵ tiên sinh? Chưa nghe bao giờ.

Thiên Huyền Tử lắc đầu, nói:

- Được gọi là tiên sinh có ai không phải người có trí tuệ siêu quần. Ta từng gặp vị Dịch tiên sinh của nhân tộc, rất giỏi, gần như tương đương với ta. Ta cũng khó khăn lắm mới miễn cưỡng thắng được hắn. Vị Dịch tiên sinh từng một mình đối mặt với hai vạn đại quân thần ma ở biên giới Lật Lục thị. Lục Vọng huynh chiến đấu giằng co với hắn rất lâu chứ không thắng. Như vậy mới có thể gọi là tiên sinh. Vô Kỵ tiên sinh có điểm gì hơn người?

Lục Vọng nghe vậy hừ lạnh một tiếng, bị hắn nhắc lại chuyện đó trong lòng rất bực bội. Lần đó hắn bị Lục Băng Nga nhấc lên bỏ chạy, mất hết thể diện, còn bị kéo vào một trận chiến lớn, dẫn tới chiến tranh giữa Lật Lục thị và Đế Minh thị.

Lão giả bên cạnh Thiên Huyền Tử giật mình:

- Lần này thiếu gia đắc tội liền hai cường giả trẻ tuổi, không thể giữ mồm giữ miệng chút sao...

Phong Vô Kỵ hàm tiếu:

- Ta có thể được gọi là tiên sinh, đương nhiên là có điểm hơn người. Dịch tiên sinh mà ngươi nói ta cũng biết, trước mặt ta chẳng qua là loại vớ vẩn. Ta sớm muộn gì cũng hạ gục hắn.

Âm Phiền Huyên ánh mắt lay động, nhìn hắn nghĩ:

- Ngươi có thù với Dịch tiên sinh? Ngữ điệu có chút không đúng.

Thiên Huyền Tử cười:

- Khẩu khí lớn thật, ngươi bị Âm Phiền Huyên một chưởng đánh lui, bản lĩnh phải kém Dịch tiên sinh ba phần. Nếu ngươi là thần minh, cùng cảnh giới với ta, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay. Niệm tình ngươi hơn ta một cảnh giới, ta không ức hiếp ngươi nữa.

Ngay cả Phong Vô Kỵ bình tĩnh thâm trầm thì lúc này cũng nổi điên, tên này đúng là chọc tức chết người không đền mạng!

Lão giả bên cạnh Thiên Huyền Tử trong lòng sợ hãi:

- Lần này đắc tội chết rồi!

Phong Vô Kỵ kìm nén nộ khí, thản nhiên nói:

- Bản lĩnh của ta không phải ở tay mà là ở miệng.

Thiên Huyền Tử cười:

- Bản lĩnh ở miệng? Cũng là bản lĩnh tốt, luyện được một cặp môi tốt.

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nén sát khí xuống không đấu võ mồm với hắn nữa.

Thiên Huyền Tử nhìn Âm Phiền Huyên, cười:

- Âm Phiền Huyên, mấy năm không gặp mà nàng đã lặng lẽ thành thân rồi. Nữ trung hào kiệt năm xưa giờ đã biến thành phu nhân của một kẻ không dễ lộ diện. Nàng xuất giá rồi, ta cũng không muốn giao đấu với nàng. Vì nàng đã không còn là đệ nhất thần minh. Chiến thắng nàng thì ta cũng chỉ là đệ nhị thần minh mà thôi.

Hắn vừa nói câu này, quần hùng đều khựng lại, thực không biết tại sao tư duy của hắn lại nhảy tới suy nghĩ này.

Âm Phiền Huyên không phải đệ nhất thần minh thì còn là ai?

- Lẽ nào ý của hắn là nữ tử của Hoa Tư thị?

Bàn Tư suy nghĩ, nói:

- Nữ tử Hoa Tư thị đúng là lợi hại, không hề thua kém Âm Phiền Huyên, có thể nói là nữ trung hào kiệt. Nhưng nàng ta chưa thắng Âm Phiền Huyên, cũng không từng giao đấu với chúng ta, chiến tích không nhiều, không thể tính là đệ nhất chứ?

Ương Bất Bình của Trung Ương thị liếc nhìn Phong Thanh Vũ, nghĩ:

- Tên Phong Thanh Vũ này lai lịch khó lường, xuất quỷ nhập thần, tu vi thực lực thâm sâu không thể thăm dò, đến giờ chưa chịu một trận thua nào, lẽ nào Thiên Huyền Tử nói tới hắn?

Thiên Huyền Tử cười:

- Ta cảm thấy tỷ phu mới là đệ nhất. Thử nghĩ xem, Âm Phiền Huyên đến này chưa từng thất bại, kiêu ngạo thế nào chứ? Kỳ nữ tử như vậy đã gả cho Âm tỷ phu, chắc chắn Âm tỷ phu sẽ cường hãn hơn nàng, vì thế đánh bại Âm Phiền Huyên thì chỉ là đệ nhị, đánh bại Âm tỷ phu mới là đệ nhất. Âm Phiền Huyên, những kẻ này trong mắt ta đều chỉ là tép riu, nàng hãy gọi tỷ phu ra đây, ta muốn đấu với hắn!

Hắn mở miệng khép miệng là tỷ phu, Âm Phiền Huyên không kìm được nổi giận, định phát tác, các cường giả khác cũng bị chọc tức đến nghẹn lời.

Đột nhiên Tương Tôn Công gật đầu:

- Thiên Huyền Tử nói không sai, Âm sư tỷ, tỷ phu đâu?

Âm Phiền Huyên nhướn mày, dở khóc dở cười, Tương Tôn Công cũng cảm thấy mình gọi tỷ phu không thỏa, ngượng ngùng nói:

- Ý ta là tôn phu đang ở đâu?

Lục Vọng đột nhiên nói:

- Người lấy được Âm Khang thị Thiên Nữ, ta cũng rất muốn gặp. Rốt cuộc là vị tôn thần nào mà hàng phục được sư tỷ khiến sư tỷ đồng ý gả đi.

Ương Bất Bình của Trung Ương thị cũng lộ vẻ tò mò:

- Âm sư tỷ, chắc chắn tôn phu là người rất giỏi? Tại sao không mời ra cho bọn ta gặp một chút?

Văn Ngọc điện hạ của Đế Minh thị từ tốn nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui