Nhân Đạo Chí Tôn

Đám Dã nhân khiêng theo Mục Tô Ca phóng chạy đi xa, biến mất không thấy đâu nữa. Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ:

- Mục Tam Thái tử đã bị đưa đi, ta cũng có thể yên tĩnh trong chốc lát, cẩn thận nghiên cứu một chút Thiên Đạo Đồ và hạt châu Tư Mệnh giao cho ta rồi!

Hắn nhàn nhã bước đi, không chút nào có ý đi giải cứu Mục Tô Ca. Mục Tô Ca đi theo bên cạnh, hắn vô cùng vướng chân vướng tay, khiến cho hắn không thể đi làm rất nhiều chuyện. Mà hiện tại, Mục Tô Ca đã rơi vào trong tay Phù Lê, hắn cuối cùng cũng có được chút thời gian làm việc riêng của chính mình.

Trong Vũ trụ Cổ lão có rất nhiều Tinh cầu hoang vắng. Chung Nhạc tìm được một khỏa Tinh cầu vận hành xung quanh một vầng Thái Dương, tự mình đáp xuống. Hắn chỉ tay một cái, chỉ thấy một tòa Thần điện chợt phá đất chui lên. Chung Nhạc tiến vào trong cung điện, bày bố tầng tầng phong cấm. Nếu có người ngoài tiến vào nơi này, tất nhiên sẽ xúc động phong cấm của hắn, bị hắn cảm nhận được.

Chung Nhạc bố trí thỏa đáng, lấy hạt châu kia ra, tinh tế quan sát.

- Một tòa Chư Thiên có Lục Đạo hoàn chỉnh, vậy mà có thể luyện tới loại trình độ này, thật sự là bất phàm!

Hắn suy tư trong chốc lát, đột nhiên tế khởi hạt châu, thân thể thu nhỏ lại, vươn cái đầu vào bên trong hạt châu. Hắn phảng phất như xuyên qua vách màng vũ trụ, sau đó nhìn thấy một cái thế giới vô cùng bao la hùng vĩ. Trước mặt hắn xuất hiện một phiến không gian khôn cùng. Lục Đạo Luân Hồi của một cái Tinh hệ thật lớn mở ra. Trong Tinh hệ, vô cùng vô tận ngôi sao vờn quanh, hình thành nên sáu đạo viên hoàn, bao phủ một tôn Thần Nhân Phục Hy khổng lồ vào bên trong.

Tinh quang của những ngôi sao kia giống như dây xích, khóa lại cánh tay tôn Thần Nhân Phục Hy này. Vô số văn lộ Đồ đằng vô cùng phức tạp xuyên thấu bắp thịt, huyết mạch, gân cốt, nhục thân Bí cảnh, Bí cảnh Nguyên thần của hắn khóa chết hết thảy mọi thứ trên cơ thể hắn.

Thậm chí, Lục Đạo Luân Hồi của Tinh hệ này cũng khóa lại hết thảy thần thông của hắn, khốn chết lão giả Phục Hy này trong tiểu vũ trụ này, khiến cho hắn trọn đời cũng không thể chạy thoát.

- Thật sự là một tôn Đế của Phục Hy thị!

Toàn thân Chung Nhạc tiến vào tiểu vũ trụ, quan sát tôn Cự nhân Phục Hy thị này. Trước mặt tôn Cự nhân này, hắn nhỏ bé giống như một hạt bụi vậy, cơ hồ không thể nhận ra.

Tôn Cự nhân Phục Hy thị này quá lớn rồi, phải cần tới Lục Đạo Luân Hồi của cả một cái Tinh hệ mới có thể miễn cưỡng vây khốn được hắn. Thân thể cao lớn như vậy, chỉ có Thần Nhân Bàn Cổ của ba ngàn Lục Đạo Giới mới có thể sánh bằng. Thần Nhân Bàn Cổ tay nâng Lục Đạo Luân Hồi, chưởng khống Lục Đạo Giới vận chuyển, mà hắn thì lại là bị Lục Đạo Giới trấn áp, dùng toàn thể Lục Đạo Giới để áp chế hắn. Có thể tưởng tượng tôn Phục Hy này cường hoành đáng sợ tới mức nào.

- Đế của Phục Hy thị! Phục Hy Thần Tộc ta vẫn còn có Đế tại thế!

Tâm thần Chung Nhạc cực kỳ kích động. Hắn không còn cô đơn nữa! Ngoại trừ Tư Mệnh ra, hắn vẫn còn có đồng tộc tại thế, còn là một vị Đế của Phục Hy Thần Tộc tại thế.

Rốt cuộc, vinh quang của Phục Hy thị, cực khổ của Phục Hy thị, cừu hận của Phục Hy thị, tương lai của Phục Hy thị cũng không cần hắn gánh vác nữa, không cần hắn đi hoàn thành rồi. Hiện tại đã có một tôn Đế của Phục Hy Thần Tộc tại thế, có vị lãnh tụ này tồn tại, Chung Nhạc cũng có thể thở ra một hơi, buông lỏng một chút tinh thần rồi.

Từ trước tới nay, hắn vẫn luôn căng thẳng như dây cung, kéo chính mình căng thẳng tới cực hạn, hết lòng hết sức, mọi việc đều hành xử cẩn thận như bước đi trên băng mỏng vậy. Mà hiện tại, nếu có thể giải cứu tôn Đế của Phục Hy thị này ra, hắn sẽ có thể thở phào nhẹ nhõm, giao phó cái gánh nặng này ra ngoài. Trong lòng của hắn đã có chỗ dựa!

Tôn Cự nhân Phục Hy thị kia đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía hắn. Chung Nhạc ở trước mặt hắn mặc dù nhỏ bé vô cùng, nhưng hắn vẫn có thể chú ý tới Chung Nhạc.

- Phục Hy!

Tôn Cự nhân cổ lão này cực kỳ kích động, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp, nỗ lực giãy dụa, tựa hồ nghĩ muốn thoát ra khỏi trấn áp, quan sát cẩn thận Chung Nhạc một phen.

- Kẻ truyền thừa Tân Hỏa a!

Tôn Cự nhân cổ lão kia rống lớn, trong mắt lộ ra thần sắc vui mừng, tay chân kéo động sáu đạo Tinh hà.

- Kẻ thừa kế a!

Sáu đạo Tinh hà đột nhiên chấn động, vô số tinh quang ba động biến thành văn lộ Đồ đằng Đế cấp vô biên vô tận, nhao nhao trấn áp hắn. Tôn Cự nhân Phục Hy cổ lão kia cật lực phản kháng, trong khoảnh khắc đã có không biết bao nhiêu ngôi sao vỡ nát, Thái Dương cũng bị chấn cho vỡ nát. Nhưng lúc này, ngôi sao trong sáu đại Tinh hà đột nhiên di chuyển sắp hàng, dùng ngôi sao làm điểm trụ cột căn bản nhất, cấu thành một Đồ đằng phong ấn thật lớn.

Đó là phong ấn do vô số Đồ đằng Đế cấp cấu thành, dùng ngôi sao làm cơ sở tạo thành, thống nhất bên trong đại hệ thống Lục Đạo Luân Hồi. Trong đạo phong ấn tinh quang này lại tạo thành vô số những đạo phong ấn nhỏ hơn, toàn bộ đều là phong ấn Đế cấp. Trình độ phức tạp của nó đã vượt qua sự tưởng tượng của Chung Nhạc, vô cùng đáng sợ.

- Tội!

Toàn thể tiểu vũ trụ đã biến thành một phong ấn thật lớn, giống như chữ Tội trong Thần văn, Lục Đạo Luân Hồi hình thành nên một chữ Tội khổng lồ, phong ấn tôn Cự nhân Phục Hy cổ lão kia vào bên trong.

Tinh hà ầm vang, Lục Đạo chấn động, trong phong ấn này vang vọng một thanh âm kinh thiên động địa.

- Phục Thương, ngươi có tội!

Toàn thân tôn Cự nhân Phục Hy cổ lão kia nhất thời xơ cứng, nhục thân và Nguyên thần nhanh chóng hóa thạch, biến thành nham thạch cứng rắn. Hóa đá nhanh chóng lan tràn lên, khiến cho nhãn mâu của hắn dùng tốc độ vô cùng đáng sợ mất đi quang trạch.

Đột nhiên, trong mắt tôn Cự nhân Phục Hy cổ lão kia tuôn trào ra một dòng nước mắt. Hóa đá đã lan tràn tới cổ họng của hắn.

- Thế gian vẫn còn có Phục Hy…

Nước mắt của hắn biến thành những hạt châu trong suốt sáng bóng, lẳng lặng phiêu phù trong tiểu vũ trụ, vô cùng sáng ngời, phảng phất như những ngôi sao vậy.

- Phải! Ta có tội! Ta là tội nhân!

Trong cổ họng hắn phát ra một tiếng thở dài, sau đó đã triệt để hóa đá.

- Tội? Phục Hy không phải là tội!

Chung Nhạc cao giọng quát lớn, trong lòng đau đớn phẫn nộ, trong mắt cũng chảy ra một dòng nước mắt, lẩm bẩm:

- Phục Hy không phải tội! Ta sẽ cứu ngươi ra, nhất định sẽ cứu ngươi ra! Lên!

Hắn dốc toàn lực thôi động nhục thân, thôi động Nguyên thần, thi triển Thiên Địa Pháp Tướng, Pháp Thiên Tượng Địa. Nhục thân hắn điên cuồng tăng vọt, vạn trượng, mười vạn trượng, ba mươi vạn trượng, trăm vạn trượng, ba trăm vạn trượng…

Chung Nhạc biến thành Cự nhân cao tới mấy trăm vạn dặm, to lớn như Tinh cầu, nhưng ở trước mặt tôn Cự nhân Phục Hy cổ lão này và Lục Đạo Luân Hồi vẫn là nhỏ bé vô cùng, nhỏ bé tới mức không đáng kể.

Đối mặt với phong ấn to lớn khôn cùng này, hắn vẫn là quá nhỏ rồi. So với ức vạn vạn ngôi sao trong phong ấn này, kích thước của hắn chỉ tương đương với một phần ức vạn vạn của phong ấn, làm sao có thể chấn động được phong ấn này?

Chung Nhạc bay về phía một khỏa ngôi sao trong tiểu vũ trụ này, vươn tay cầm lấy ngôi sao, dốc toàn lực nghĩ muốn đẩy ngôi sao này rời khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Phong ấn thật lớn khẽ chấn động một cái, trong ngôi sao truyền ra một cỗ lực lượng khó có thể tưởng tượng, đánh bay hắn ra xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui