Nhân Đạo Chí Tôn

Đình Đạo Cực đại nộ, quát lớn:

- Lập tức điểm quân, xông ra nghiền nát chúng thành cám!

Lâu Chính Sư vội nói:

- Khoan đã! Đạo Cực huynh đừng bị trúng kế!

Bàn Kê gật đầu:

- Dịch Quân Vương âm hiểm xảo trá, chắc chắn cố tình dụ chúng ta xuất kích. Nếu liều lĩnh xông ra chắc chắn sẽ trúng gian kế của hắn!

Đình Đạo Cực cười khảy:

- Thần ma của Hoàng Đình thị ta có tới vài nghìn vạn, cộng với Thiên Hà Thủy Sư, Bàn Hoạch Thủy Sư và Vũ Lâm Quân, tổng cộng tới hơn trăm triệu thần ma, còn phải sợ hắn hay sao? Cho dù hắn có phục binh thì cũng san bằng hắn! Tên tiểu tử này ức dám xông vào lãnh địa Hoàng Đình thị ta, giết nhi lang của Hoàng Đình thị, lẽ nào lại dung thứ được?

Lâu Chính Sư lắc đầu:

- Đình Đạo Cực không biết sự âm hiểm của Dịch Quân Vương. Dịch Quân Vương trước giờ không bao giờ đánh trận không chuẩn bị trước. Chắc chắn hắn có mai phục chuẩn bị mưu hại chúng ta. Quân lực của Trấn Thiên Quan tuy không bằng chúng ta nhưng còn có đế binh của Âm Khang thị!

Đình Đạo Cực căng thẳng, đế binh của Âm Khang thị là Trấn Thiên Hà Đỉnh cũng vô cùng lợi hại. Nếu phục binh của Chung Nhạc đánh ra, Phù Tang Thần Thụ chặn Chư Thiên Thần Đạo Chung, Trấn Thiên Hà Định đột nhiên đánh tới thì đúng là bọn hắn sẽ trước sau đều có địch.

Bàn Kê nói:

- Chi bằng chúng ta cứ ở trong thánh địa, chiếm giữ địa lợi. có chúng sinh tế tự Chư Thiên Thần Đạo Chung, mặc cho hắn có bao nhiêu binh mã tấn công tới đều có thể dễ dàng chặn lại.

Một vị tộc lão của Hoàng Đình thị nói nhỏ:

- Tên Dịch Quân Vương này liệu có cố tình bày trận nghi binh không? Hắn căn bản không có phục binh mà chỉ có hai trăm vạn thần binh? Hắn sở dĩ cố tình khiêu khích như vậy thật ra là hư trương thanh thế dọa chúng ta?

Lâu Chính Sư, Tuế Khinh Hồng đều bật cười:

- Lẽ nào Dịch Quân Vương lại chỉ có hai trăm vạn quân? Đó là tự chui đầu vào chỗ chết, ngươi nghĩ một vị tiên sinh lại có hành động ngu ngốc vậy sao?

Vị tộc lão kia ngượng đỏ mặt không dám nói tiếp.

- Tộc trưởng, đại sự không hay rồi, thiên lao bị cướp rồi!

Có thần ma Hoàng Đình thị hoảng hốt tới báo.

Đình Đạo Cực mặt đen lại, rồi lại thấy ba vị tộc lão tới, kêu lên:

- Nhục Linh Đan bị Dịch Quân Vương cướp đi rồi!

Đình Đạo Cực mặt đen như đít nồi, nộ khí không tan. Lâu Chính Sư, Tuế Khinh Hồng mặt cũng không dễ coi gì. Chung Nhạc lại xông vào Hoàng Đình thị cướp ngục trước mắt bọn họ, hơn nữa còn vào trong phúc địa của Hoàng Đình thị cướp đi Bệ Ngạn, đúng là khinh thường họ tới cực điểm!

- Con trai ta, Đình Phong Sầm đang ở đâu?

Đình Đạo Cực quát lớn, một lúc sau, Đình Phong Sầm lảo đảo tới, nửa mặt bị đánh bay, thương thế cực nặng, hắn là Thần Hoàng, còn Bệ Ngạn là Tạo Vật Chủ, một chiêu này không lấy mạng hắn coi như hắn mạng lớn rồi.

Đình Đạo Cực quát lớn:

- Sầm nhi, ngươi lập tức dùng Tam Mục Thiên Đồng nhìn tinh không hư không, xem đại quân Trấn Thiên Quan ẩn mình ở đâu? Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng!

Đình Phong Sầm sắc mặt ngượng ngùng:

- Nhi thần bị Thánh Linh Đan đánh trọng thương, giờ không thể dùng Tam Mục Thiên Đồng.

- Vậy thì dùng thần dược trị thương!

Đình Đạo Cực tức giận:

- Thần dược Hoàng Đình thị ta vô số.

Một vị tộc lão liều mình nói:

- Đại huynh, hết rồi.

Đình Đạo Cực không hiểu:

- Cái gì hết?

Vị tộc lão kia khóc không ra nước mắt:

- Ba bọn ta vì muốn luyện Nhất Lộ Thành Đế Thánh Đan, dùng hết thần dược tích lũy trong hơn chục vạn năm của tộc ta vào Nhục Linh Đan cả rồi, giờ trong kho thuốc chỉ còn một vài gốc thần dược không đủ năm.

Đình Đạo Cực mặt tối sầm, thân mình run rẩy chỉ ba vị Đế Quân kia không nói lên lời. Ba vị tộc lão mặt hối hận cúi đầu không nói.

Lâu Chính Sư ho một tiếng, lệnh cho một vĩ tướng lĩnh của Thiên Hà Thủy Sư đi lấy một ít thần dược, nói:

- Thiên Hà Thủy Sư ta có một số thần đan diệu dược, có thể giúp Phong Sầm tiểu hữu trị thương trước. Phong Sầm có Tam Mục Thiên Đồng, vô cùng quan trọng, đúng là phải cần tới thần nhãn của hắn để nhìn ra thực hư của Dịch Quân Vương.

- Biểu đệ, lần này đệ tới cứu bọn ta mang theo bao nhiêu đại quân?

Bệ Ngạn nhìn Phù Tang Thần Thụ, phấn khích nói.

Chung Nhạc giơ hai ngón tay.

- Hai nghìn vạn thần ma?

Bệ Ngạn càng thêm phấn khích, kêu lên

- Lần này có thể đánh cho sướng tay rồi. Đám khốn kiếp đó nhét ta vào trong lò, luyện ta lâu như vậy, tức không chịu nổi. Lần này nhất định phải dạy dỗ chúng một trận ra trò!

Chung Nhạc lắc đầu, tiếp tục giơ hai ngón. Bệ Ngạn giật mình, kêu lên:

- Hai trăm vạn thần ma? Cũng quá ít đi!

- Chỉ có hai người, chính là bọn ta.

Phù Kỳ Chi lên thuyền, nói.

Bệ Ngạn trợn mắt, vội nhìn hai trăm vạn thần ma dưới ngọn thần thụ thì thấy những thần ma đó đều có một gương mặt, chính là Dịch tiên sinh, chỉ vì giấu trong ánh thần quang nên từ xa nhìn không rõ.

Chung Nhạc đem người tới cứu họ, chỉ hai người, một Phù Kỳ Chi, một Hỗn Độn Vũ!

Bệ Ngạn choáng váng, mang theo hai người mà dám đánh vào Hoàng Đình thị? Hai ra hai vào, cứu được hắn và Phù Lê ra khỏi nơi canh giữ thâm nghiêm như thế, thế cũng quá là liều mạng đi?

- Biểu đệ, ngươi chỉ mang theo hai ngươi cũng dám khiêu khích chúng?

Vụn thần dược từ trong mồm Bệ Ngạn tiểu oa oa phun tung tóe, run rẩy nói:

- Giờ chúng ta nên bỏ chạy mới đúng chứ? Hảo hãn không sợ mối nhục trước mắt, nhỡ chúng đánh tới.

- Giờ chúng ta có bốn người rồi, vừa rồi hai còn không sợ, lẽ nào bốn người lại sợ?

Chung Nhạc mỉm cười, thản nhiên nói:

- Giờ chúng ta chưa rút lui được, rút lui sẽ bị Lâu Chính Sư, Đình Đạo Cực nhìn ra thực hư. Trấn Thiên Quan cũng cần thời gian để dựng nên một quan chín trấn mười hai bảo. Chúng ta ở đây kéo dài thời gian. Nếu không Hoàng Đình thị và đại quân Thiên Đình sẽ đánh tới Trấn Thiên Quan. Trấn Thiên Quan chúng ta căn bản không chặn nổi. Đến khi chín trấn mười hai bảo xây xong, chúng ta có thể chống đỡ chính diện rồi.

- Chúng ta chống đỡ với chúng?

Phù Lê nuốt nước bọn. Bốn người họ cộng với Chung Nhạc cũng chỉ năm người. Năm người đối mặt với hàng nghìn tỷ thần ma. Gan này có lẽ hơi to quá rồi. Cho dù hắn trước nay đều gan to bằng trời nhưng lúc này cũng không khỏi rùng mình mấy cái.

- Ngươi yên tâm, chúng không nhìn ra được thực hư của chúng ta sẽ không dám liều lĩnh.

Chung Nhạc an ủi.

Bệ Ngạn run run nói:

- Biểu đệ, nếu chúng nhìn ra thực hư thì sao?

Chung Nhạc cười:

- Chúng ta lên thuyền bỏ đi ngay.

Bệ Ngạn không nói được gì, ngẩng lên nhìn Chung Nhạc, lẩm bẩm:

- Biểu huynh, cái kia… Lần sau ngươi có thể đừng ném ta ra dụ địch được không? Ngươi là Hộ Đạo Giả của ta, ta cứ thấy lo lắng thấp thỏm hôm nào đó bị ngươi chơi đùa tới chết. Ngươi làm vậy là không đúng bổn phận Hộ Đạo Giả đâu đấy.

- Ừm ừm.

Chung Nhạc gật đầu lia lịa:

- Biểu ca yên tâm, ta sẽ chú ý.

Bệ Ngạn yên tâm, Phù Kỳ Chi, Phù Lê và Hỗn Độn Vũ thì nhìn hắn thương hại, nghĩ bụng:

- Chúa công Dịch tiên sinh lần sau không ném ngươi ra dụ địch mới lạ đó!

Chung Nhạc bày tiệc lớn ngoài thánh địa Hoàng Đình thị, cùng Phù Lê, Phù Kỳ Chi, Bệ Ngạn và Hỗn Độn Vũ uống rượu ăn thịt chúc mừng hai người họ thoát nạn, thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng cười không chút kiêng dè.

Bệ Ngạn lấy thần lô và đại đỉnh ra, đổ ra vô số thần dược thần thảo, đứng trên núi thần dược cười ha hả. Tiểu đồng này vô cùng ngông cuồng, khiến trên dưới Hoàng Đình thị đều tức muốn hộc máu.

Phù Lê say túy lúy nhảy ra chửi bới gọi đám rùa rụt cổ trong kia ra chiến với Lê gia gia một trận, ô ngôn uế ngữ phun ra khiến tướng sĩ Hoàng Đình thị, Thiên Hà Thủy Sư, Vũ Lâm Quân và Bàn Hoạch Thủy Sư mặt đen sì lại, chỉ hận không thể lao ra xé xác tên to xác kia thành nhiều mảnh.

Lâu Chính Sư, Tuế Khinh Hồng bọn họ áp chế tướng sĩ cho họ không được liều lĩnh, nói:

- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ cần Tam Mục Thiên Đồng của Đình Phong Sầm hồi phục, nhìn ra bố trí chiến lực của Dịch Quân Vương là có thể lấy mạnh đánh yếu, giăng lưới tóm gọn bọn chúng!

Chung Nhạc từ xa nhìn thánh địa của Hoàng Đình thị, ở đó Chư Thiên Thần Đạo Chung vẫn xoay chuyển, dẫn động thiên hạ đại đạo chuyển động, thể hiện vĩ lực vô biên.

Luồng năng lượng này lớn lao chặn Phù Tang Thần Thụ, có nghĩa là chúng sinh Hoàng Đình thị vẫn không ngừng tế tự chuông để năng lượng của nó càng ngày càng lớn!

- Không được ở lại lâu, không được ở lại lâu!

Chung Nhạc nhìn thấy tình hình chiếc chuông xoay chuyển, da đầu không kìm được tê rần, trong lòng cảnh cáo mình. Nếu chiếc chuông này đánh tới, bọn hắn điều khiển Phù Tang Thần Thụ cũng không chặn được, chỉ sợ một tiếng chuông vang lên là bọn hắn sẽ tan thành tro bụi!

- Giờ chúng không nhìn ra thực hư của ta, nhưng khi tên có Tam Mục Thiên Đồng kia hồi phục thương thế thì có th. Khi đó Đình Đạo Cực thẹn quá hóa giận. Chắc chắn chiếc chuông kia sẽ đánh tới. Giờ vấn đề duy nhất là thương thế của hắn bao giờ sẽ hồi phục.

Chung Nhạc ánh mắt lay động, bảo Phù Lê và Bệ Ngạn tiểu oa đấu một chưởng, hai người không phân thắng bại, rõ ràng sau vài năm bỏ trốn và bị lò luyện, tu vi cảnh giớ Bệ Ngạn đã ổn định, bắt đầu nắm giữ được sức mạnh trong cơ thể.

Chung Nhạc thở phào, nói nhỏ:

- Tên đó là Thần Hoàng, bị một chưởng của Bệ Ngạn, cho dù là Đế Quân giúp trị thương, có thần dược đầy đủ, thì cũng cần hai ba tháng mới hồi phục được. Một chưởng của Bệ Ngạn chắc chắn đã khiến nguyên thần hắn tổn thương!

Muốn thi triển Tam Mục Thiên Đồng cần nguyên thần hồi phục tới trạng thái đỉnh phong, nguyên thần bị thương là khó chữa lành nhất, cho dù là Đế Quân muốn chữa lành nguyên thần cũng cần không ít thời gian.

Chung Nhạc truyền Đại Diệu Thiên Kinh cho Phù Lê tu luyện rồi bảo hắn dăm ba ngày đi khiêu chiến, đứng ngoài thánh địa chửi bới. Còn Chung Nhạc và Phù Kỳ Chi thì nhàn hạ trên thuyền, đợi Phù Lê trở về, Chung Nhạc và hắn giảng giải sự ảo diệu của Đại Diệu Thiên Kinh.

- Ngươi tranh thủ đả thông tam thập tam trùng thiên càng sớm càng tốt. Chỉ cần đả thông chúng là tu thành Đại Diệu Thiên Kinh. Đốt sống thứ bảy sẽ không còn là tử huyệt của ngươi nữa. Nếu không, gặp phải Phá Hồn Trâm là ngươi vẫn sẽ phải chết!

Chung Nhạc dặn dò.

Từng ngày qua đi, Phù Lê vừa tu luyện tham ngộ vừa đi chửi bới, Hoàng Đình thị vẫn không có ai dám ứng chiến.

Hôm nay, cuối cùng Đình Phong Sầm đã trị thương xong xuất quan, lập tức tới gặp Đình Đạo Cực, Lâu Chính Sư, hắn cúi người:

- Phụ thần, chư vị sư bá, thần nhãn của Sầm đã phục nguyên, có thể nhìn ra thực hư của Dịch Quân Vương rồi!

Mọi người mừng rỡ, vội lên cao đứng, Đình Đạo Cực cười:

- Sầm nhi, mau nhìn xem Dịch Quân Vương có hững bố trí nào, binh lực của hắn ẩn giấu ở đâu?

Đình Phong Sầm định nhìn thì đột nhiên ủa một tiếng, thấy hai trăm vạn đại quân của Chung Nhạc bên ngoài không ngừng giảm đi. Những thần ma tướng sĩ đó liên tục đi vào cơ thể Chung Nhạc rồi biến mất.

Chỉ một lát sau, hai trăm vạn thần ma biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại năm người Chung Nhạc đứng trên thuyền!

Hỗn Độn Vũ thu Phù Tang Thần Thụ về, vẫn đặt trên khuỷu tay. Năm người Chung Nhạc đứng trên mũi thuyền, từ xa vẫy vẫy tay, Phù Kỳ Chi cười ha ha:

- Hàng nghìn tỷ thần ma bị năm người bọn ta chặn ba thắng, nói ra chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ!

Phù Lê cũng vẫy tay:

- Hoàng Đình thị, Lâu Chính Sư, chúa công nhà ta nói các ngươi không cần tiễn nữa nhé!

Oa oa đầu to Bệ Ngạn cũng hét lên:

- Đa tạ Hoàng Đình thị ban dược!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui