Nhân Đạo Chí Tôn

Bất quá, hắn còn muốn càng nhiều hơn. Hắn muốn công đạo, muốn lấy lại những vinh quang thuộc về Nhân Tộc, thuộc về Phục Hy, muốn đòi lão thiên gia một cái công đạo!

- Lục Đạo Luân Hồi… không ngờ thế gian còn có loại pháp môn tu luyện này, đã mở ra thêm một cái Bí cảnh nữa! Hệ thống tu luyện thật huyền diệu!

Hy Hoàng Thiên Đế nghiền ngẫm Lục Đạo Luân Hồi do Chung Nhạc truyền thụ, nói:

- Khó trách Hoa Tư nương và Thần Long gia bị bại! Hoa Tư nương đã chết trận, Thần Long gia cũng suýt chút nữa chết trận. Hắn nói với ta, sau đầu đám người Hắc Đế có thêm một đạo quang luân, thực lực đã tăng lên rất nhiều. Bọn họ hẳn là cũng nhận được pháp môn Lục Đạo Luân Hồi này. Hắc Đế cũng không đáng sợ, đáng sợ là tồn tại sau lưng bọn họ. Nếu hắn cũng nhận được Lục Đạo Luân Hồi… Bất quá, bây giờ còn chưa tính là quá muộn!

Tinh thần hắn đại chấn, cười hắc hắc, nói:

- Đã có Lục Đạo Luân Hồi, ta tất nhiên sẽ có thể chung kết cái thời đại hỗn loạn này, trả lại cho sinh linh Hậu Thiên một thiên địa thoáng đãng, để cho bọn họ có thể thẳng lưng mà sống!

Chung Nhạc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đây chính là tổ tiên của chính mình, vị anh hùng thẳng lưng mà sống, không muốn quỳ xuống, không muốn khuất phục.

Trong Bình Loạn Đồ, chiến đấu vẫn còn tiếp tục. Thời gian trôi mau, thoáng cái đã là ngàn năm. Chung Nhạc trong một ngàn năm này trải qua vô số trận chém giết. Hắn đi theo Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương cùng nhau chinh chiến. Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương đã tu luyện Lục Đạo Luân Hồi, thực lực càng lúc càng mạnh, trấn áp trận động loạn phản kích của Thời đại Hắc Ám này.

Từng vị từng vị Thần Vương kẻ chết thì chết kẻ chạy thì chạy, kẻ trấn áp thì trấn áp. Trong trận chiến cuối cùng, đám Tiên Thiên Thần Vương của Thời đại Hắc Ám bọn Hắc Đế, Ma Đế liên thủ với nhau, nhưng cũng không thể vãn hồi thế cục, lần lượt bị đánh bại. Ngay cả vị tồn tại sau lưng Hắc Đế kia cũng không thể không khuất phục, ẩn núp xuống.

Thời đại hỗn loạn trong Bình Loạn Đồ kết thúc, trước mặt Chung Nhạc chợt xuất hiện một đạo quang mang, đó là một tòa môn hộ, cánh cửa rời khỏi Bình Loạn Đồ.

- Ta phải đi rồi!

Trong lòng Chung Nhạc một mảnh không nỡ. Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương cũng tới đưa tiễn. Chung Nhạc quay đầu lại nhìn bọn họ, ánh mắt phức tạp:

- Ta phải về tương lai rồi, trở lại thời đại thuộc về ta…

Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương đứng cùng một chỗ, vẫy tay về phía hắn:

- Đi thôi, Chiến Thần Phục Hy thị tương lai! Trở về thời đại thuộc về ngươi, làm một Phục Hy đỉnh thiên lập địa!

Lần này, Chung Nhạc rốt cuộc không thể nhịn được nước mắt, một trận nhiệt lệ xông ra hốc mắt, trợt xuống hai má. Chiến dịch bình loạn trong Bình Loạn Đồ là giả, là do Thủy Mặc Nữ Đế vẽ ra. Chung Nhạc biết rõ Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương đều là người trong tranh, cũng không phải là bọn họ chân chính, nhưng hắn vẫn không thể khống chế được nước mắt của chính mình.

- Tổ của ta, tông của ta, các ngươi ở trên trời có linh thiêng, hãy che chở hậu nhân của các ngươi, ngắm nhìn hậu nhân của các ngươi! Ta chắc chắn sẽ không cô phụ danh tiếng của các ngươi, không cô phụ nhiệt huyết của các ngươi, không cô phụ mong đợi của các ngươi! Con cháu của các ngươi không tín ngưỡng Chư Thần, không sùng bái Ma Thần, bởi vì con cháu của các ngươi chỉ tín ngưỡng liệt tổ liệt tông!

Hắn xoay người lại, tiến vào trong cánh cửa do ánh sáng hình thành kia.

Bên ngoài Bình Loạn Đồ, Chung Nhạc bị một đạo quang mang đưa đi. Hắn ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, thật lâu cũng không có cử động. Một lúc lâu sau, Chung Nhạc đột nhiên nói:

- Tân Hỏa, ta đã nhìn thấy Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương ở trong bức tranh!

Trong Thức hải của hắn, tinh thần Tân Hỏa đột nhiên phấn chấn, hấp tấp nói:

- Ngươi đã nhìn thấy bọn họ? Tên khốn Bào Hy thị kia có phải là rất trung hậu, rất có khí khái hay không?

Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:

- Hắn lòng đầy nhiệt huyết, đối đãi với người khác vô cùng chân thành, là một thủ lĩnh trời sinh!

Tân Hỏa đột nhiên hừ khẽ một tiếng, ngáp dài một cái, nói:

- Cho dù tốt đến đâu đi nữa cũng có ích lợi gì? Bào Hy thị trong Bình Loạn Đồ bất quá chỉ là người trong tranh, là giả mà thôi… Ngươi cần gì cảm động, đối với hắn không nỡ như vậy? Chung Sơn thị, cảm tình của Phục Hy thị và Nhân Tộc các ngươi, ta một điểm cũng không thể lý giải! Bào Hy thị đã chết rồi…

- Tân Hỏa, ngươi chưa từng nhớ tới hắn sao?

Chung Nhạc đột nhiên hỏi. Tân Hỏa nhất thời ngẩn ngơ, chợt ủ rũ nói:

- Ta có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ!

Hắn nhất thời trầm tịch xuống. Sau một hồi, Chung Nhạc chợt nghe đốm lửa nhỏ này thấp giọng nói:

- Ta nhớ hắn, thường xuyên nhớ tới hắn… Kỳ quái! Ta thường thấy sinh tử, thường thấy ly biệt, năm tháng lâu dài trôi qua, sao ta vẫn cảm thấy đau lòng, cảm thấy mong nhớ…

Đốm lửa nhỏ này xuất thần, ngọn lửa âm u trên đỉnh đầu khẽ chấn động.

- Chung Sơn thị, hắn… hắn có khỏe không?

Tân Hỏa đột nhiên hỏi.

- Hắn rất khỏe!

Chung Nhạc mỉm cười, nói.

- Hẳn là nên cảm tạ Thủy Mặc Nữ Đế!

Tân Hỏa chợt thấp giọng nói:

- Phục Mân Đạo Tôn hẳn là không nên giết chết nàng! Dù sao… dù sao nàng cũng đã vì Phục Hy thị lưu lại một phần ký ức!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui