Nhân Đạo Chí Tôn

Bàn tay hai người Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế đồng thời giơ lên cao nghênh đón, mạnh mẽ va chạm với cây quải trượng do Tương Vương đập xuống. Đột nhiên, đầu và chân Tương Vương chợt co rút vào trong cái vỏ rùa. Cái vỏ rùa nhanh chóng xoay tròn dọc theo phần sọ não của Táng Địa Thần Vương, lướt qua hai người bọn họ, chạy nhanh xuống chỗ càng sâu hơn.

- Lão ô quy này!

Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế vội vàng truy đuổi theo. Lúc này, Tiên Thiên Tà Đế cũng tràn ngập nộ khí đuổi tới. Lần này ba người cũng không dám sinh ra tâm tư khác, tránh cho bị Tương Vương từng người một kích phá, đơn giản cùng nhau sánh vai truy sát theo Tương Vương.

Đột nhiên, phía trước chợt truyền tới từng đạo từng đạo thanh âm nổ vang. Ba tôn Thần Vương Thái Cổ nhanh chóng đuổi về phía trước. Chỉ thấy ba vị Tam Linh Thiên Vương xếp thành một hàng, bị đóng đinh trên vách sọ não của Táng Địa Thần Vương, toàn thân hãm sâu bên trong vách tường, ba vị Thiên Vương đang không ngừng từng ngụm từng ngụm phun máu.

Ba tôn Thần Vương Thái Cổ tiếp tục truy kích về phía trước. Lại là năm thanh âm nổ vang nữa truyền tới. Trong lòng ba tôn Thần Vương nhất thời nghiêm nghị, nhìn thấy Địa Xích Thiên Vương, Động U Thiên Vương và ba vị Tam Hồn Thiên Vương cũng bị đóng đinh lên trên vách tường. Cả năm vị Thiên Vương chỉ còn lại có mười bàn chân là còn ở bên ngoài.

- Lão ô quy này thật cường hoành! Xem ra, mười vạn năm nay tu vi thực lực của hắn cũng đã khôi phục lại, hơn nữa còn có tinh tiến! Không hỗ là tên ngốc năm xưa có can đảm khai thiên!

Trong lòng ba tôn Thần Vương cũng có chút thất kinh. Tiên Thiên Tà Đế nói:

- May mà năm xưa hắn bị Hắc Đế lừa gạt đi khai thiên, kết quả khai thiên thất bại, ngược lại còn bị trọng thương, làm trễ nãi mấy chục vạn năm tu luyện!

Ba tôn Thần Vương Thái Cổ gào thét vọt tới. Chỉ thấy tốc độ vỏ rùa lăn tròn càng lúc càng nhanh, lăn ngang qua bên cạnh La lão và Anh Như, vươn tay đóng đinh hai tôn Tiên Thiên Thần Ma cấp Đế Quân này vào trong vách sọ não của Táng Địa Thần Vương.

Phong Vô Kỵ vốn dĩ ẩn nấp trong Bí cảnh Nguyên thần của La lão, lập tức từ trong Bí cảnh của La lão nhảy ra, phát lực phóng như điên đuổi theo phía sau cái vỏ rùa, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta còn nghi hoặc vì sao cái tên Chung Sơn thị này lại dám cả gan làm loạn như vậy, hóa ra hắn cũng đã ôm được một cái chân thật lớn! Bản lĩnh của tôn Thần Vương Thái Cổ này thật cường hoành đáng sợ, ngay cả Tiên Thiên Thần Ma cấp Đế Quân cũng đều không thể tiếp được một kích của hắn!

Cái vỏ rùa của Tương Vương nhanh chóng lăn tròn trên vách sọ não của Táng Địa Thần Vương, rất nhanh đã sắp đuổi kịp Trí Tuệ Thiên Vương. Trí Tuệ Thiên Vương quát lớn một tiếng, tế khởi Đế binh của chính mình. Chỉ thấy cái vỏ rùa kia nhanh chóng lăn tròn tới, mạnh mẽ thừa nhận uy năng Đế binh của nàng, phóng vọt tới trước mặt nàng.

Cái vỏ rùa kia hoàn toàn bỏ qua công kích Đế binh của nàng, trên vỏ rùa có sáu cái động khẩu, không ngừng chui ra tay và chân, còn có một cái đuôi to vô cùng tráng kiện, khiến cho nàng hoa cả mắt, trong nháy mắt đã trúng không biết bao nhiêu trọng kích, bị đánh tới mức thổ huyết, chỉ đành phải lui về phía sau.

Phía sau, ba tôn Thần Vương Thái Cổ rốt cuộc cũng đuổi kịp cái vỏ rùa. Ba người hợp lực đánh ra một kích, Thần Ma Thái Cực Đồ tái hiện, đánh cho đầu đuôi tay chân Tương Vương từ trong cái vỏ rùa chui ra, miệng phun máu tươi.

Ba người một lần nữa liên thủ, lại là một kích Thần Ma Thái Cực Đồ đánh ra. Tiên Thiên Thần Đế cười lạnh, nói:

- Lão ô quy, cho dù ngươi có cường đại tới đâu đi nữa, sao có thể chống đỡ được ba người chúng ta liên thủ chứ?

Cái đuôi Tương Vương khẽ cong lên, hai chân đứng trên một đạo linh quang, sắc mặt ngưng trọng. Hắn dùng cả tay lẫn chân, cuối cùng cũng tiếp được một kích này của bọn họ, nhưng cũng bị chấn cho lăn lộn rơi xuống. Tiếp theo, cái đuôi hắn chợt cong một cái, quấn lấy một đạo linh quang, thân hình dừng lại, cười lạnh nói:

- Nếu không phải ta tại thời đại hỗn loạn khai thiên thất bại, các ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta?

- Đó là do ngươi ngu xuẩn!

Ba tôn Thần Vương một lần nữa giết tới. Mà đám người Trí Tuệ Thiên Vương, La lão, Táng Đế cũng nhân cơ hội phóng vọt tới.

Thân hình Tương Vương không ngừng di chuyển, đối kháng công kích của ba tôn Thần Vương, đồng thời cũng xuất thủ với đám người Táng Đế, cật lực ngăn cản bước chân của bọn họ. Đám người Táng Đế, Trí Tuệ Thiên Vương giận dữ, cũng quay sang công kích về phía hắn.

- Không được xuất thủ!

Tiên Thiên Tà Đế tức giận quát lớn.

Đúng lúc này, công kích của Táng Đế và Trí Tuệ Thiên Vương cũng đã oanh tới. Tương Vương nhân cơ hội này, đầu đuôi tay chân một lần nữa co rụt lại, rút trở về trong vỏ rùa, bị thần thông của hai người Táng Đế xa xa đánh bay, dọc theo linh quang của gốc Linh căn thứ chín kia nhanh như chớp lăn xuống, cực nhanh đuổi theo Táng Linh Thần Vương.

Táng Linh Thần Vương cảm ứng được khí tức kinh khủng tiếp cận sau lưng, trong lòng nghiêm nghị, gia tăng tốc độ phóng vọt về phía trung tâm của đầu lâu. Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ chính là đang ở ngay trước mặt hắn. Tốc độ của hai người mặc dù rất nhanh, nhưng lại không thể so sánh với tốc độ của hắn.

Mà ở phía sau, đám người bọn Táng Đế, Tương Vương, ba tôn Thần Vương vẫn như cũ đuổi theo không buông, cũng đã sắp tới vị trí trung tâm đầu lâu của Táng Địa Thần Vương.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy từng đạo từng đạo linh quang từ trong hai con mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và một cái miệng của Táng Địa Thần Vương ào ào chui vào, hội tụ về phía trung tâm đầu lâu của hắn.

Ở nơi đó, toàn bộ linh quang của Linh căn hội tụ thành một đoàn, phát ra quang mang huyễn lệ khiến cho ánh mắt của mọi người cơ hồ không cách nào thấy rõ rốt cuộc bên trong quang mang có cái gì.

Một hồi lâu sau, đợi tới lúc đám người thích ứng được đám quang tuyến vô cùng cường liệt kia, lúc này mới có thể nhìn thấy được cảnh tượng trong quang mang.

Chỉ thấy trong đoàn quang mang kia vô số sợi rễ Linh căn đan xen thành hình dạng một bộ đại não, trung tâm đại não chính là hư ảnh một gốc thanh đằng, vô cùng nhỏ bé, đang nhẹ nhàng phiêu đãng trong quang mang.

Cành lá gốc thanh đằng kia tản rộng ra, nhưng không một mảnh lá cây nào là chân thật cả, toàn bộ đều là hư ảnh. Mà phía dưới cùng lại có một cuống lá trống rỗng, hẳn là đã có một mảnh lá cây tróc ra.

Chung Nhạc cảm ứng được mảnh lá dây leo trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình đang không ngừng chấn động, tựa hồ đã cảm ứng được Linh căn thứ chín, nghĩ muốn bay ra, quay trở về bản thể.

- Tiểu Phục Hy, cẩn thận!

Đúng lúc này, tiếng quát của Tương Vương chợt vang lên. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, vội vàng tế khởi Thiên Ấn, không nói lời nào đánh thẳng về phía sau. Chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, hai bàn tay Táng Linh Thần Vương mạnh mẽ đáng thẳng lên Thiên Ấn, đánh Thiên Ấn bay ra xa, vươn tay bắt lấy cổ áo Chung Nhạc, phóng người nhảy một cái, tránh né công kích của Tương Vương, rơi xuống trước đại não linh quang kia, sau đó mới đặt Chung Nhạc xuống.

Tương Vương nghĩ muốn giết về phía trước, nhưng lại lo lắng cho an nguy của Chung Nhạc, chỉ đành dừng bước lại, lạnh lùng nói:

- Táng Linh, đây chính là gã Phục Hy cuối cùng, ngươi giết chết hắn, Phục Hy thị sẽ tuyệt chủng, ngươi ắt sẽ gặp Thiên khiển!

- Tương Vương, nếu ngươi không muốn hắn chết, vậy thì thay ta ngăn cản bọn họ!

Cặp mắt Táng Linh Thần Vương sáng lên, trong mắt lộ ra thần sắc tham lam, thúc giục nói:

- Tiểu Phục Hy, mau lấy lá dây leo ra a!

Tương Vương chỉ đành quay lại nghênh đón đám người Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế, dốc sức chiến đấu, tận lực ngăn cản bọn họ, không cho bọn họ xông lên đại não linh quang kia.

Trước đại não linh quang, Chung Nhạc lấy mảnh lá dây leo ra, nửa cười nửa không hỏi:

- Táng Linh Thần Vương, ngươi không phải là sẽ cứu huynh trưởng ngươi trước sao? Vì sao tới nơi này, ngươi ngược lại nóng lòng đạt được Linh căn thứ chín chứ?

Táng Linh Thần Vương nắm mảnh lá dây leo trong tay, cười ha hả, nói:

- Ta móc phân mười vạn năm, lưng đeo cái danh Móc Phân Thần Vương mười vạn năm, ngươi thật sự cho rằng ta thật lòng muốn cứu hắn phục sinh sao? Vì sao ta phải cứu một lão gia hỏa đã cưỡi trên đầu ta cả trăm vạn năm chứ? Có hắn trên đời, kẻ nào biết tới ta? Ta bất quá chỉ là diễn sinh phẩm của hắn, một gã Thần Vương Viễn Cổ nho nhỏ mà thôi. Bất quá chỉ là một kẻ theo đuôi bên cạnh hắn! Vì sao ta phải cứu hắn? Ta chỉ là vì muốn…

Hắn thè lưỡi liếm môi một cái, khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời trở nên dữ tợn vạn phần, lạnh lùng nói:

- Muốn triệt để ăn tươi hắn, hủy diệt hết thảy hy vọng phục sinh của hắn, nuốt trọn hết thảy đại đạo của hắn, sau đó độc chiếm Linh căn thứ chín!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui