Nhân Đạo Chí Tôn

Một kích cuối cùng của bọn họ chính là đại biểu cho lực lượng mạnh nhất của bọn họ. Thần thông mà đám người Tiêu Dao Đế thi triển ra có thể chống lại được sao?

Sâu bên trong thời không vẫn còn từng cỗ từng cỗ ba động mơ hồ truyền tới, đại biểu cho trận chiến giữa Chư Đế Thượng Cổ và các Thần Vương vẫn còn đang tiếp tục.

Một lúc lâu sau, cỗ ba động kia dần dần bình ổn trở lại.

Chung Nhạc đứng dậy, tế khởi Thiên Dực Cổ Thuyền, sắc mặt bình thản nói:

- Táng Linh, chúng ta cũng nên trở về rồi!

Sắc mặt hắn trầm như nước, không có một tia tâm tình ba động nào, tựa hồ không chút quan tâm tới kết quả của trận chiến trong khu Luân Hồi thứ bảy.

Táng Linh Thần Vương leo lên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía Phong Hiếu Trung. Phong Hiếu Trung khẽ lắc đầu, nói:

- Trận chiến này khiến cho ta cảm giác lại nhiệt huyết sôi trào đã lâu khó tìm. Trước đây, ta một lòng tầm Đạo cầu Đạo, đã bỏ qua rất nhiều thứ rồi. Lần này sau khi kinh lịch trận chiến này, ta lại cảm giác được nhiệt huyết đang kích động. Ta muốn tiếp tục tiến lên, tiếp tục tìm kiếm loại nhiệt huyết dâng trào này. Hơn nữa, ta còn muốn mượn Lục Đạo Thiên Luân của Tư Mệnh tiến vào khu Luân Hồi thứ bảy. Ta muốn tái hiện thần thông Đạo Giải của Chư Đế Thượng Cổ!

Chung Nhạc gật đầu một cái, Thiên Dực Cổ Thuyền phá không bay đi.

o0o

Vũ trụ Cổ lão, Khởi Nguyên Thần Vương chật vật xông ra khu Luân Hồi thứ bảy, khắp nơi trên người đều là vết thương, điên cuồng bay thẳng về phía trước. Thân thể hắn đột nhiên lắc lắc lư lư, thân hình không thể khống chế, ầm một tiếng đập vào trong một khỏa Tinh cầu.

Khởi Nguyên Thần Vương giãy dụa đứng lên, đột nhiên lại ngã xuống đất. Dưới nách hắn còn kẹp theo Nguyên Nha Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân, cũng cùng với hắn đồng thời ngã xuống.

- Sinh linh Hậu Thiên vậy mà có thể cường đại tới mức này…

Khởi Nguyên Thần Vương giãy dụa đứng dậy, liều mạng trấn áp thương thế. Đột nhiên, thương thế một lần nữa bạo phát, lại phun ra một ngụm máu tươi, khiến cho sắc mặt hắn cũng không khỏi khẽ biến.

Vừa rồi trong lúc song phương liều mạng một kích cuối cùng, hắn thấy tình thế không ổn, lập tức bắt lấy Nguyên Nha và Phượng Thiên Nguyên Quân bỏ chạy, không ngờ vẫn còn bị trọng thương.

Một cây cổ thụ từ xa bay tới, cuốn ba người bọn họ lên. Khởi Nguyên Thần Vương thở dài một tiếng, nhất thời yên lòng.

o0o

Mà ở bên kia, Hắc Đế và Bạch Đế một trước một sau phi độn chạy đi. Từng tôn từng tôn Thần Vương Thái Cổ hốt hoảng nhao nhao chạy ra khu Luân Hồi thứ bảy.

- Oa!

Bạch Đế há miệng thổ huyết, đột nhiên nói:

- Không được tản ra! Cẩn thận Thiên và Đại Tư Mệnh!

Trong lòng mấy tôn Thần Vương Thái Cổ còn lại nhất thời nghiêm nghị, vội vàng dừng lại. Đám Thần Vương hai mặt nhìn nhau, sắc mặt thảm đạm, chỉ thấy kẻ nào kẻ nấy đều đã bị trọng thương.

Tiên Thiên Ma Đế phun ra một ngụm máu đen, lẩm bẩm:

- Đám sinh linh Hậu Thiên này…

o0o

Khu Luân Hồi thứ bảy, dư ba chiến đấu đã bình ổn xuống.

Tiêu Dao Đế ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt vô thần, ngẩn người nhìn về phía hư không, thấp giọng nói:

- Đạo pháp thần thông của ta có thể được kế thừa xuống hay không? Ba đứa đệ tử kia của ta thật ra cũng không tính là quá ngu xuẩn… khụ khụ khụ…

Hắn kịch liệt ho khan, sắc mặt ửng đỏ:

- Ta truyền thụ cho bọn họ mặc dù chỉ là công phu da lông, nhưng nếu tiến hành nghiên cứu thâm nhập, vẫn sẽ có thể đạt được hết thảy truyền thừa của ta. Ta không muốn trí tuệ của ta bị thất truyền a…

Bốn phía xung quanh hắn, từng vị từng vị Đại Đế nằm ngồi ngổn ngang lộn xộn khắp nơi. Vẫn còn mấy vị còn có khí tức, đang lúc giãy dụa đứng lên. Có kẻ nỗ lực ngồi xếp bằng xuống, mong muốn bảo trì tôn nghiêm trước khi chết.

Bí cảnh Nguyên thần vỡ nát của bọn họ đã tạo thành từng mảnh từng mảnh thời không tàn phá của khu Luân Hồi thứ bảy, tinh tú trải rộng khắp nơi, nhưng đại đa số đều đã rách nát tả tơi, lẳng lặng phiêu phù ở nơi đó, vô thanh vô tức.

Trí Tuệ Nữ Đế ngồi bệt bên cạnh Tiêu Dao Đế, sắc mặt bình thản, khuôn mặt tuy nhuốm máu, tuy trải đầy nếp nhăn, nhưng lại có vẻ đẹp khác.

Bàn tay hai người cầm chặt cùng một chỗ.

- Đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa! Đạo pháp thần thông vẫn luôn đang tiến lên, không phải sao? Cho dù đồ đệ của ngươi không nhận được toàn bộ y bát của ngươi, nhưng tương lai sẽ có tồn tại thông minh giống như ngươi và ta sinh ra, sẽ thôi diễn Trí Tuệ Chi Đạo tới độ cao như ta và ngươi, thậm chí còn siêu việt chúng ta nữa!

Đầu Trí Tuệ Nữ Đế dựa vào bả vai của hắn, nhẹ giọng nói:

- Trước giờ ngươi vẫn luôn rất giảo hoạt, rất quan tâm tới tính mạng của chính mình. Năm xưa, nếu không phải ngươi quá cố chấp, quá quật cường, có lẽ chúng ta đã sớm dắt tay đi cùng một chỗ rồi. Có lẽ cũng sẽ không lãng phí thời gian mười vạn năm…

- Là ngươi quá quật cường, không muốn đi cùng với ta a!

Tiêu Dao Đế lộ ra nụ cười.

Trí Tuệ Nữ Đế cả giận, nói:

- Rõ ràng là ngươi!

- Được rồi! Là ta!



Hai người bọn họ dựa chung một chỗ, lặng yên không nói lời nào. Một vị Đại Đế lão niên ngẩng đầu nhìn lên, nghiêm nghị nói:

- Hai vị, ta đi trước một bước a!

Vừa mới dứt lời, liền đột ngột qua đời.

- Ta cũng chịu không nổi nữa rồi! Thật xin lỗi…

Nhạn nương nương miễn cưỡng cười một tiếng:

- Cũng may bọn họ vẫn chưa đi xa!

Khí tức của từng vị từng vị Đại Đế lần lượt tiêu tán. Trí Tuệ Nữ Đế lặng lẽ nhìn bọn họ, thân thể đột nhiên khẽ run lên một cái, Tiêu Dao Đế bên cạnh nàng đã không còn khí tức.

- Ta…

Nàng ngơ ngẩn ngồi ở đó, vẫn để cho Tiêu Dao Đế tựa lên trên người chính mình. Một lúc sau, vị Nữ Đế này chợt mở miệng ngâm xướng, hát một ca khúc cổ lão. Đó là một bài cổ dao của Thời đại Địa Kỷ, nói về một tiểu cô nương chăn dê vốn dĩ không buồn không lo, sau khi gặp được nam tử trong lòng ngưỡng mộ, đã trở nên đa sầu đa cảm, trái tim khi thì vui mừng khi thì ưu sầu, lo lắng không biết tình lang trong lòng có yêu thích chính mình hay không.

Nàng hát một hồi, thanh âm dần dần trở nên nức nở. Lại một lúc lâu sau, một tiếng gào khóc tê tâm liệt phế xé rách chiến trường tĩnh lặng.

- Anh linh Địa Kỷ a!

Trong cơ thể nàng chợt bùng phát ra vô số văn lộ Đồ đằng vỡ nát, phong ấn toàn thể chiến trường, phong ấn thi thể của các Chư Đế Thượng Cổ trong khu Luân Hồi thứ bảy.

Thi thể của từng vị từng vị Đại Đế dần dần biến mất, mai táng cùng với bọn họ, là một cái thời đại đã từng huy hoàng cả một giai đoạn tuế nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui