Nhân Đạo Chí Tôn

- Bệ hạ không cần ra vẻ bức người như vậy, vẫn là lui trở về đi! Thần Thành thứ chín cách Tổ Đình ta quá gần, Bệ hạ đóng quân tại Thần Thành thứ chín, nhất định phải cẩn thận đề phòng ta!

Ánh mắt Mục Tiên Thiên cực kỳ hung ác nhìn chằm chằm hắn, Chung Nhạc mỉm cười không nói lời nào.

Một lúc sau, Mục Tiên Thiên bình ổn lại lửa giận, sắc mặt bình thản nói:

- Tiên sinh còn nhớ ước hẹn giữa hai chúng ta không?

- Tự nhiên nhớ rõ!

Sắc mặt Chung Nhạc cũng bình thản, nói:

- Ta sẽ phong ấn Thần huyết Phục Hy của bản thân, đánh một trận công bằng với Bệ hạ!

- Thao Quang tiên sinh, chúng ta đi thôi!

Mục Tiên Thiên phất ống tay áo, từ trên Thiên Dực Cổ Thuyền bay thẳng lên không trung, xoay người rời đi.

Thao Quang tiên sinh vội vàng đuổi theo nàng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Chung Nhạc đang đứng trên Cổ thuyền, thấp giọng nói:

- Bệ hạ, cơ hội hiếm có…

- Không phải là cơ hội, mà là đại hung hiểm!

Mục Tiên Thiên toàn lực bão táp lao đi, trầm giọng nói:

- Ta hiểu rõ hắn quá sâu! Ta đang đợi ngươi chạy tới, mà hắn cũng đang đợi mấy tôn Thần Vương kia chạy tới. Hiện tại bốn phía xung quanh Thiên Dực Cổ Thuyền chỉ sợ sớm đã ẩn tàng vô số Đại Đế Thượng Cổ và Thần Vương rồi! Sợ rằng ngay cả Càn Đô Thần Vương cũng đang ẩn nấp ở phụ cận! Vừa rồi ta nhắc lại ước định giữa ta và hắn, chính là khiến hắn không thể hạ lệnh để cho đám Đại Đế và Thần Vương xuất thủ giết ta. Nhưng chỉ cần ngươi động thủ, cả hai chúng ta đều sẽ nằm lại nơi này!

Thao Quang tiên sinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng tôn từng tôn Thần Vương và Đại Đế Thượng Cổ xuất hiện trên Thiên Dực Cổ Thuyền, quả nhiên không ngoài dự liệu của Mục Tiên Thiên, không khỏi tán thưởng:

- Tiên Thiên Bệ hạ quả nhiên anh minh thần võ!

Trong lòng Mục Tiên Thiên thầm than một tiếng, lại nghĩ tới chủ ý mà Chung Nhạc vừa ra cho nàng, thoáng có chút vướng mắc.

- Muốn ta thoái vị, ẩn cư chờ đợi thời cơ sao? Ta đã ngồi lên vị trí này, vậy sẽ không thể lui xuống được nữa rồi! Ta luyến tiếc cái Đế vị này, cái quyền thế này, hơn nữa…

Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, trong lòng yên lặng nói:

- Sư tôn ở phía trên, vẫn luôn khiến cho ta có một loại cảm giác nguy cơ! Nếu ta lui xuống khỏi Đế vị, chẳng biết hắn lúc nào sẽ ăn tươi ta! Ta chỉ có ngồi trên Đế vị, chỉ có bên cạnh tụ tập một đám Đại Đế Thượng Cổ mới có thể an tâm được!

o0o

Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Thiên Cơ Thần Vương hiếu kỳ hỏi:

- Phục Hy, sao ngươi không hạ lệnh diệt trừ Mục Tiên Thiên?

- Ta và nàng dù sao cũng có ước định, không muốn làm trái lời thề!

Chung Nhạc quay đầu lại liếc nhìn một cái. Lúc này Mục Tiên Thiên sớm đã đi xa, nhàn nhạt nói:

- Hơn nữa, ta còn cần giữ nàng lại để đảo loạn thế cục Vũ trụ Cổ lão! Giữ nàng lại càng hữu dụng hơn so với giết chết nàng!

Đám người đều một trận không hiểu, chỉ có Càn Đô Thần Vương là biết rõ ảo diệu bên trong, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:

- Mục Tiên Thiên tự biết không thể đánh hạ Tổ Đình, không dám đụng tới ta, chỉ sẽ đi tấn công Tiên Thiên Thần Đế hoặc Tiên Thiên Ma Đế, khiến cho hai tôn Thần Vương tranh đấu với nhau. Thần Ma Nhị Đế ân oán lẫn nhau đã lâu, nàng sẽ chọn liên hợp một người trong đó, chống lại kẻ còn lại. Thần Ma Nhị Đế sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nàng, bởi vì bất luận là Thần đạo đại thịnh hay Ma đạo đại thịnh, cũng đều có thể khiến cho một trong bọn họ trở thành Đạo Thần. Đây là cơ hội duy nhất để Thần Ma Nhị Đế trở thành Đạo Thần!

Liên minh bạc nhược giữa Thần Ma Nhị Đế tất nhiên sẽ bởi vì yêu cầu của Mục Tiên Thiên mà sụp đổ tan tành, loạn cục của Vũ trụ Cổ lão cũng sẽ vì vậy mà mở ra. Đây chính là cơ hội thủ thắng Chung Nhạc trong loạn cục.

Cơ hội hiếm có, thời gian hiếm thấy, cách thời điểm Tiên Thiên Tà Đế phục sinh chỉ còn có mấy chục năm, Mục Tiên Thiên nhất định phải trong đoạn thời gian này chưởng khống Thần Ma Nhị Đế, từ đó gián tiếp chưởng khống Vũ trụ Cổ lão.

- Mục Tiên Thiên cho tới bây giờ cũng không phải là đối thủ của ta! Trước đây không phải, hiện tại không phải, tương lai cũng không phải! Mục tiêu của ta từ vừa mới bắt đầu đã không phải là nàng, mà là sư tôn của nàng, Hắc Đế!

Chung Nhạc tự xét kỹ nội tâm của chính mình, phát hiện ngoại trừ những nguyên nhân này ra, trong lòng mình vẫn còn có một ý niệm khác. Ý niệm này trong lúc bất tri bất giác đã ảnh hưởng tới quyết đoán của hắn, khiến cho hắn không lựa chọn ngay lúc này đánh chết Mục Tiên Thiên.

- Ta vẫn là đã xem nàng thành bằng hữu, thành đạo hữu của chính mình!

Trong lòng Chung Nhạc cảm khái, cũng không dập tắt ý niệm này đi. Đạo hữu khó tìm! Đạo hữu của hắn vốn dĩ đã rất ít rồi, ngoại trừ Phong Hiếu Trung, Huyền Cơ, Hoa Thiến Mân và Âm Phần Huyên ra, đại khái chỉ còn lại có Mục Tiên Thiên mà thôi.

o0o

Thiên Đình Tử Vi, chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên suất lĩnh đại quân một đường bôn tập, chạy trở về Thiên Đình. Chỉ thấy Thiên Đình sớm đã trống rỗng, chỉ có chỗ Nam Thiên Môn là còn có mấy gã Môn Thần giữ cửa, không khỏi nhất thời ngẩn ngơ.

Đợi hắn xông vào nội bộ Thiên Đình, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy Thiên Đình vốn dĩ vàng son lộng lẫy, mênh mông hạo hãn, hiện tại đã biến thành một mảnh đất trống, bị cướp sạch không còn một mảnh. Cho dù là Lăng Tiêu Bảo Điện, cho dù là Ngọc Trì Dao Đài, cho dù là Nam Thiên Môn, Bắc Thiên Môn, Tây Thiên Môn, Đông Thiên Môn… đều bị dọn đi sạch sẽ, chỉ còn lại có phần nền trụi lủi.

Thậm chí ngay cả thanh Trảm Thần Trát Đao trên Trảm Thần Đài kia cũng đều bị khiêng đi mất.

Duy nhất không bị vác đi cũng chỉ có đám Tạo Vật Chủ và Đế Quân của Ngũ Phụ Lục Công và Lục Viện kia. Đám Tạo Vật Chủ và Đế Quân này bị trói gô lại, cột vào từng cây từng cây cột trụ trống trơn. Những sợi Kim thừng còn xuyên thấu qua Nguyên thần, khóa lại một thân thần thông và biến hóa của bọn họ.

Ức vạn Thần Ma đi lại trong tòa Thiên Đình trống rỗng này, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Vì xây dựng tòa Thiên Đình này, đã hao phí tài phú tích lũy vô tận của các chủng tộc trong Tử Vi, đã hao tốn thời gian hơn một trăm năm mới đại khái xây thành, về sau lại trải qua hai ba trăm năm không ngừng tu chỉnh mới có quy mô như hiện tại.

Nhưng hiện tại hết thảy đều bị dọn đi sạch sạch sẽ sẽ rồi.

Chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên nghiến chặt hàm răng, không để cho ngụm máu tươi đã xông lên tới cổ họng phun ra khỏi miệng:

- Gian tặc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui