Nhân Đạo Chí Tôn

Âm Phần Huyên nhất thời trầm mặc. Đại khái thân là Phục Hy, vừa mới xuất thế đã phải gánh lấy gánh nặng như vậy a? Có lẽ, thân là Phục Hy, ngay từ khi vẫn chưa xuất thế, đã phải gánh lấy một bộ phận trách nhiệm rồi.

Hài tử vẫn chưa xuất thế trong bụng Tư Mệnh sở dĩ chậm chạp vẫn chưa xuất thế, chính là vì nguyên nhân này. Tư Mệnh không muốn hài tử của chính mình xuất thế khiến cho chính mình phân tâm, nàng muốn chính mình có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong trận chiến tranh này, chiến đấu cho chủng tộc của chính mình. Vẫn chưa xuất thế đã bị phong ấn sáu mươi, bảy mươi năm đằng đẳng, hài tử trong bụng Tư Mệnh trả giá thật sự quá lớn rồi.

- Tư Mệnh tỷ tỷ, những năm qua ta vẫn luôn muốn hoài thai, nhưng cuối cùng cũng khó có thể mang thai được…

Âm Phần Huyên vừa nghĩ tới vấn đề này, trong lòng có chút sầu muộn, nói:

- Ta đã rất chú ý rồi, nhưng cuối cùng cũng khó có thể hoài thai. Chuyện này, ta cũng không muốn để cho phu quân phân tâm quá nhiều, chỉ là mãi cũng không mang thai, luôn cảm thấy có chút có lỗi với phu quân!

Tư Mệnh suy nghĩ một chút, nói:

- Đại khái là nguyên nhân huyết mạch a! Ngươi là Thánh Linh Thể, huyết mạch của ngươi quá mạnh, mà huyết mạch của Phục Hy cũng cực mạnh. Các ngươi không phải là cùng chủng tộc, huyết mạch xung đột, huyết mạch kẻ nào cũng khó có thể áp đảo được đối phương. Nếu ngươi thật sự muốn hoài thai, có khả năng cần phải tự phong Thần huyết Thánh Linh rồi. Hoặc là, đợi hai trăm năm sau Phục Hy nghịch chứng Tiên Thiên, trở thành Tiên Thiên Thần Ma, huyết mạch sẽ có thể áp đảo Thần huyết Thánh Linh!

Âm Phần Huyên thoáng chần chừ một chút, mỉm cười nói:

- Hai trăm năm sau lại nói a! Đúng rồi! Tỷ tỷ, hài tử trong bụng ngươi có đặt tên chưa vậy?

Tư Mệnh lắc đầu, nói:

- Ta cũng đã đắn đo suy nghĩ mấy cái, chỉ là phụ thân hắn không ở đây, một mình ta cũng không tiện quyết định!

- Nếu hài tử sinh ra, sao có thể để cho hắn không có tên họ chứ?

Âm Phần Huyên mỉm cười, nói:

- Khi đó, lúc Hiếu Văn xuất thế, phu quân có nhờ Đại bá giúp hắn đặt tên, đã định ra tên họ cho đám hài tử Hiếu Văn, Tiếu Minh, Băng Xuyên, Không Động và Câu Trần. Hiện tại Đại bá cũng không còn ở đây, phu quân cũng không còn ở đây. Nếu đã như vậy, chỉ có thể bản thân chúng ta tự mình đặt tên. Nếu tỷ tỷ đã nghĩ ra tên họ, không ngại nói ra cho ta nghe thử xem, muội muội giúp ngươi xem xét một chút!

Tư Mệnh thoáng chần chừ một chút, mỉm cười nói:

- Hắn kế thừa huyết mạch của Hoàng tộc Phục Hy, lại là hậu duệ của hai tôn Tiên Thiên Thần Vương Lôi Trạch và Hoa Tư, ta muốn đặt tên cho hắn là Hoàng Thần!

- Chung Hoàng Thần? Hoàng Thần thị?

Âm Phần Huyên nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, lẩm bẩm:

- Cái tên này quá lớn, chỉ sợ sẽ bị trời ghen tỵ, có chút không thích hợp a…

Tư Mệnh cười lạnh một tiếng, nói:

- Thiên thì tính là cái gì? Phục Hy thị ta đã từng có hai mươi ba triều Thiên Hoàng Đế, tương lai còn có thể có triều Thiên Hoàng Đế thứ hai mươi bốn, thứ hai mươi lăm! Cho dù là Thiên cũng phải thần phục dưới chân Phục Hy thị chúng ta!

Âm Phần Huyên chỉ đành theo nàng, mỉm cười nói:

- Nếu tỷ tỷ đã quyết định rồi, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt! Phu quân đã kết thông gia với rất nhiều chủng tộc, đều là đại trợ lực của Tổ Đình. Bên phía những tỷ muội kia, ta sẽ hảo hảo nói chuyện với các nàng!

Tư Mệnh chắp tay tạ ơn, nói:

- Ta còn cần phải đi gặp Mẫu Hoàng Đại Đế một chuyến, nếu Huyên nương nương có thể giúp ta dàn xếp phía hậu cung, tự nhiên là không gì tốt hơn!

Âm Phần Huyên vừa mới rời đi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tư Mệnh đang rút ra tình mẫu tử trong ý thức của chính mình, gạt bỏ tình cảm yêu thương đối với hài tử trong bụng trong ý thức của chính mình. Âm Phần Huyên không khỏi ngẩn ra, trong lòng không biết là tư vị gì.

Tư Mệnh gạt bỏ tình mẫu tử của chính mình, đoán chừng là muốn giữ vững lý trí tuyệt đối, không muốn bởi vì hài tử trong bụng mà ảnh hưởng tới phán đoán của chính mình. Nàng vì thủ hộ Tổ Đình, thật sự đã trả giá quá nhiều.

- Nàng cũng là Phục Hy, chỉ là đối với hài tử của chính mình thật sự có chút ngoan độc rồi. Nhưng đây cũng là hành động bất đắc dĩ…

Âm Phần Huyên trở về, triệu tập các vị nương nương, lực áp tất cả chỉ trích đối với Tư Mệnh. Quyền thế của nàng cực lớn, là trợ thủ tin cậy nhất của Chung Nhạc, đi theo Chung Nhạc cũng là sớm nhất, chư tướng trong quân đại đa số cũng đều phục nàng. Có nàng toàn lực ủng hộ Tư Mệnh, những nương nương còn lại cũng chỉ có thể từ bỏ tiểu tâm tư của chính mình.

o0o

Từ sau khi khu Luân Hồi thứ bảy mở ra, Thánh địa Vãng Sinh bị kéo vào trong khu Luân Hồi thứ bảy, Mẫu Hoàng Đại Đế cũng định cư trong khu Luân Hồi thứ bảy, khiến cho vô số Côn Tộc điên cuồng sinh sôi nảy nở, xâm chiếm một mảnh cương vực của khu Luân Hồi thứ bảy, mưu đồ cực lớn.

Trong Thánh địa Vãng Sinh lại càng là Côn Tộc đầy khắp núi đồi, dày đặc vô cùng vô tận. Vô số Côn Tộc, Côn Thần, Mẫu Thần, Mẫu Hoàng to to nhỏ nhỏ như mây đen ba động, che khuất bầu trời. Còn có vô số Côn Thần phân tán ra các nơi, kéo những mảnh vỡ của Đại lục Vãng Sinh trở về, nỗ lực chữa trị Thánh địa Vãng Sinh, dùng huyết nhục của chính mình để bổ khuyết đại đạo không trọn vẹn của Thánh địa, dùng Đại đạo Côn Tộc để đền bù đại đạo khiếm khuyết.

Vô số mảnh vỡ liên kết lại thành một mảnh Đại lục khổng lồ. Trên Đại lục, Thần huyết Côn Thần hội tụ thành dòng, biến thành từng dòng từng dòng huyết hà, gào thét dâng trào. Huyết hà đan xem như lưới, bao phủ khiến cho mặt ngoài Đại lục ô uế không chịu nổi, phảng phất như những hoa văn mất trật tự vậy.

Mẫu Hoàng Đại Đế tiến hành chữa trị Thánh địa Vãng Sinh, là muốn mượn đại đạo của Thánh địa Vãng Sinh để tu bổ những tổn hại của Thần khí Vãng Sinh. Kiện Trọng khí này đã bị Tứ Diện Thần đánh cho tàn phế, muốn tu bổ lại vô cùng tốn công phí lực, chỉ có mượn Đại đạo Vãng Sinh mới có thể tu bổ lại được.

Đột nhiên, Mẫu Hoàng Đại Đế có chút cảnh giác, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy cái đầu một tôn Côn Thần đột nhiên nổ tung, thanh âm ông ông vang lên. Một kiện Thiên Luân to lớn xoay tròn từ trong đầu của tôn Côn Thần kia cắt ra, chấn lên từng mảnh từng mảnh huyết tương. Một nàng nữ tử dung mạo có mấy phần tương tự với nàng cất bước từ trên kiện Thiên Luân kia đi xuống, tiến thẳng về phía nàng. Vô số Côn Thần, Mẫu Thần chiêm chiếp quái khiếu, điên cuồng tiến công về phía nữ tử kia, đột nhiên lại dừng lại, không tiếp tục tấn công.

Mẫu Hoàng Đại Đế chỉ một ý niệm trong đầu đã khống chế toàn bộ đám Côn Thần và Mẫu Thần kia, nhìn về phía nàng nữ tử này, mỉm cười hỏi:

- Tư Mệnh Phục Hy?

Tư Mệnh tinh tế quan sát dung mạo Mẫu Hoàng Đại Đế, lộ ra thần sắc nghi hoặc. Ngoại trừ thân thể không giống, dung mạo của hai nàng quả thật giống nhau như đúc, cái này cũng quá kỳ quái rồi.

- Phục Hy đã biến mất, có đúng không?

Mẫu Hoàng Đại Đế bước ra tám chân thật lớn, từ trên Thần khí Vãng Sinh đi xuống, mỉm cười nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui