Nhân Đạo Chí Tôn

Lão sư mà hắn nói chính là Phong Hiếu Trung, hắn ta nghiên cứu rất sâu về Thánh Linh Thể, thậm chí còn hơn cả Âm Phiền Huyên, rõ ràng Phong Hoài Ngọc và Chung Hiếu Văn đều nhận được truyền thừa của Phong Hiếu Trung.

- Không truyền cho ngươi vì ngươi không học được.

- Hình Thiên cười khảy:

- Học được Ngụy Thánh Linh Thể cần phải có thiên tư rất cao, còn ngươi thì quá kém.

Hiên Viên đại nộ, cười khảy nói:

- Ngươi từ nhỏ đã theo lão sư nhiều năm như vậy rồi, ngươi học được chưa? Ta cũng là Đế Quân rồi, cảnh giới đã đuổi kịp ngươi, trong vòng nghìn năm ta chắc chắn sẽ thành đế, vượt qua ngươi! Không đúng, đối phương dùng tiếng tù và làm ảnh hượng đạo tâm của chúng ta, khiến đạo tâm hỗn loạn, tàn sát lẫn nhau. Bạch sư thúc, làm rối loạn ma âm đi!

Đại quân nhân tộc đột nhiên hỗn loạn, các vị thần nhân đánh giết lẫn nhau, hạ sát thủ với người đồng hành, không chút nương tình, giống như kẻ thù của nhau vậy. Đây chính là biểu hiện cho thấy tiếng tù và đã khống chế tâm trí của họ!

Một vị Bạch Trạch Đế Quân đứng dậy, thân hình cao lớn, toàn thân trắng như tuyết, quầng sáng thứ bảy sau đầu chuyển động, là Chú Linh Bí Cảnh, cầm một cây ngọc tiêu lên thổi, trận trận ma âm nhấn chìm Bích Tà thần tộc.

Ma âm của tù và và ma âm Chú Linh đối đầu, hai bên triệt tiêu nhau, dùng âm luật làm thần thông, khó lòng phân thắng bại.

Vị Bạch Trạch Đế Quân này đã đạt tới trình độ Đế Quân viên mãn, vô cùng lợi hại, hắn chính là Bạch Thương Hải, vì cùng vai vế với Chung Nhạc nên Hiên Viên gọi hắn là sư thúc.

Tu vi Bạch Thương Hải tiến bộ nhanh như vậy là vì sát nghiệt mà Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thần Hậu nương nương tạo ra quá nặng, ác vận quá sâu. Bạch Thương Hải, Kỷ Yên phu phụ họ cố gắng hết sức hóa giải ác vận, tu vi hai người tăng vọt bất ngờ, đều tới gần với Đế Cảnh, những vẫn chưa thể tiến thêm.

Hiên Viên thấy lòng quân đã ổn định, Thất Đạo Luân Hồi sát trận lại hồi phục chuyển động, lúc này mới yen tâm, cho quân tiến tới!

- Chú Linh Thể!

Bích Tà Đế Quân cười khảy, điều động thần nhân Bích Tà thần tộc tạo thành một tòa Thất Đạo Luân Hồi sát trận nghênh đón. Hắn cười khảy:

- Ngươi cũng là hậu bối của ta, Chung Sơn thị lại để những kẻ hậu bối các ngươi đối địch với ta, đúng là coi thường ta rồi!

- Cha ta từng có giao hẹn quyết đấu với ngươi đúng không?

Chung Hiếu Văn tới phía trước, cười:

- Nhưng trước kia ngươi rất mạnh còn giờ thì ngươi đã không phải địch thủ của cha ta rồi. Đối phó với ngươi đâu cần phải cha ta đích thân tới? Mấy tiểu bối bọn ta là đủ để bắt ngươi rồi!

Phong Hoài Ngọc từ bên cạnh đánh tới, hai vị tiểu tướng vây chiến Bích Tà Đế Quân. Bích Tà Đế Quân phân thành sáu, còn hai tiểu tướng một chia bảy, mười bốn vị thần nhân lao vào quyết chiến, các vị Bích Tà Đế Quân lần lượt bị giết. Bích Tà Đế Quân hoảng loạn, cố gắng lao ra khỏi vòng vây nhưng lúc này Chú Linh Bí Cảnh của Bạch Thương Hải bay tới, chụp xuống hắn.

Bích Tà Đế Quân choáng váng, mắt không thấy gì, tâm không cảm nhận được gì, không phân địch ta, tấn công bừa, rồi bị mười bốn thần nhân hợp lực giết chết!

- Mục Tiên Thiên, ngươi hạ độc giết Nhân Hoàng, hôm nay ta bắt ngươi phải đền mạng!

Hiên Viên đang điều động đại quân giết quân đội của Bích Tà thần tộc, đột nhiên nghe tiếng gầm lớn, biết không ổn, vội nhìn sang quả nhiên Hình Thiên đang gầm thét phẫn nộ, một tay cầm lá chắn, một tay cầm rìu lao thẳng tới Thần Đế Cung.

- Khốn kiếp!

Hiên Viên đại nộ, vội bay lên đuổi theo Hình Thiên.

- Không được đem quân tới đó, tới là bị tiêu diệt hoàn toàn đấy!

Trong đầu hắn như nổ tung, thân hình biến thành thần long lao đi, càng ngày càng gần hơn với Hình Thiên.

Hình Thiên vô cùng cao lớn, Thái Dương đại đạo trong cơ thể dần dần hồi tỉnh, cháy rực, hắn lao thẳng về hướng Thần Đế Cung. Tại nơi cao nhất Thần Đế Cung, Mục Tiên Thiên đứng trên vô số tinh cầu cùng với Thiên và Thần Ma nhị đế, đang quan sát chiến trường.

- Tiểu bối ngu ngốc.

Mục Tiên Thiên nhìn xuống, đế khí ẩn hiện, không để tâm tới hắn.

Trên đài cao đối diện, Chung Nhạc quan sát toàn cục, thấy Hình Thiên và Hiên Viên một trước một sau tiến về Thần Đế Cung thì nhíu mày.

Đột nhiên Phong Hiếu Trung nói:

- Ta đưa ra thì ta sẽ đưa về.

Nói rồi hắn xuống dưới, tiến vào chiến trường.

Thiên nở nụ cười, nhìn bọn Minh Di Đế:

- Chư vị, các vị có thể đi giết tiểu Đạo Tôn rồi.

Bên kia, Chung Nhạc nhíu mày, nói với tiểu lão đầu nhỏ thó bên cạnh:

- Tội, ngươi đi theo Phong sư huynh.

Phục Thương nhún người đi.

Thiên nhìn Địa Sư Thần Vương, cười:

- Địa Sư, ngươi cũng dẫn quân đi, chỉ cần ngươi kích sát thủ lĩnh quân địch. Xem lâu như vậy rồi chắc ngươi biết đầu não của quân địch là ai rồi chứ?

Địa Sư Thần Vương gật đầu, dẫn theo hai mươi vị Tiên Thiên Thần Ma ra khỏi Thần Đế Cung.

- Thần Ma nhị đế, đợi khi Địa Sư Thần Vương và Minh Di Đế vào chiến trường, các ngươi lập tức điều khiển Thần Ma đại đạo để Thất Đạo Luân Hồi đại trận của kẻ địch mất tác dụng.

Thiên nhàn nhã nói.

Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế nhìn nhau, tiến về phía trước.

Hình Thiên lao vun tới, mấy người Minh Di Đế lướt qua hắn, coi như hắn là vô hình. Mấy Tiên Thiên Thần Ma bọn Địa Sư Thần Vương cũng mặc kệ cho hắn lao tới Thần Đế Cung.

- Tiểu Đạo Tôn xác lập Thất Đạo Luân Hồi, lại trẻ như vậy sao…

Mấy người Minh Di Đế đột nhiên dừng bước, dùng một loại trận pháp đặc biệt để đứng vững. Vị trí mỗi người khác nhau, nhìn Phong Hiếu Trung từ chiến trước tiến lại. Cho dù chiến trường sát phạt ác liệt nhưng vị trung niên nam tử này vẫn như vào chốn không người, không hề bị chiến trường ảnh hưởng bất cứ điều gì.

Các vị thượng cổ đại đế đều kinh ngạc, Minh Di Đế tán thưởng, Phong thị thiên tài đời nào cũng có, Phục Mân Đạo Tôn ở tuổi ngươi chưa xác lập được Lục Đạo Luân Hồi.

Phong Hiếu Trung dừng bước, đánh giá vị trí của họ, cũng ngạc nhiên:

- Đạo Giải thần thông?

Minh Di Đế mắt sáng lên, khen:

- Ngươi cũng biết Đạo Giải?

- Biết một chút.

Phong Hiếu Trung thản nhiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui