Nhân Đạo Chí Tôn

Một vị nữ đế da sần sùi lộ vẻ không nỡ nói nhỏ:

- Minh Di sư huynh, hắn đã rất thảm rồi, ngươi hà tất…

Minh Di Đế lạnh lùng nói:

- Hắn thảm? Hắn thảm hơn chúng ta sao? Thảm hơn Phục Hy thần tộc sao? Có thảm được hơn những đồng đạo theo Đạo Tôn không? Đến giờ hắn còn không đứng dậy được, nhu nhược như vậy, không xứng để nói chuyện với chúng ta! Ngươi có bản lĩnh thì đứng thẳng dậy nhìn vào mắt nói chuyện với bọn ta!

Phục Thương cố gắng đứng thẳng dậy nhưng rồi lại cúi xuống, nước mắt giàn giụa.

Minh Di Đế lộ sự thất vọng, cười:

- Hổ phụ sinh khuyển tử, hổ phụ sinh khuyển tử… Ngươi ấy, mãi mãi không thể gượng dậy được. Khởi Minh thái tử, ngươi lui đi. Những lão già bọn ta lần này không phải vì Phục Hy thần tộc các ngươi, cũng không phải thời đại Địa Kỷ mà là vì sự tự do của bản thân, cũng là vì đạo, giao lưu với tiểu Đạo Hữu vì đạo. Nếu chết vì đạo cũng không có gì hối hận!

Đầu của Phục Thương gần như chạm đến chân, cố gắng đứng thẳng lưng dậy mà không thể, run rẩy nói:

- Ta…

- Cút!

Minh Di Đế nộ phát xung quan, quát lớn:

- Ngươi cút ra cho ta!

Phục Thương trầm mặc, di chuyển thân người.

Minh Di Đế khinh bỉ nhìn hắn chầm chậm rời đi, càng thêm thất vọng, lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng xứng với họ Phong sao?

Phong Hiếu Trung đột nhiên nói:

- Hoàng thái tử, giúp ta một chuyện, kéo đệ tử và bộc nhân của ta tới đây.

Phục Thương không nói gì, cúi đầu tiến về Thần Đế Cung.

Sau lưng hắn, dao động đáng sợ bạo phát, những tiếng nói già nua tụ lại thành hồng lưu chấn động chiến trường, chấn động tinh không, khí tức của họ khuấy đảo phong vân, tỏa ra ánh sáng chói lòa.

- Đạo Giải!

Bên còn lại khí tức tương tự cũng bùng phát, dao động khủng bố tương tự cuốn qua chiến trường, đó là tiếng nói của trung niên nam tử, dường như có tiếng của vô số người trùng lặp với nhau, lý giải về đại đạo, về đại nhất thống, biến thành tri thức khó tả thành lời, biến thành thần thông và uy năng khó tưởng.

- Đạo Giải!

Uỳnh uỳnh!

Cả chiến trường rung chuyển, vô số đạo lưu quang khiến thời không điên đảo, các loại thiên địa đại đạo va đập rồi tan rã, thời không hiện ra kết cấu nhỏ nhất, thậm chí thời không cũng đang tan rã!

Chiến trường kéo dài mấy chục tinh hệ, hàng trăm triệu vạn thần ma đang chém giết, có tới trăm tòa Thất Đạo Luân Hồi đại trận, vô số con thuyền lớn, vô số tòa phi thành, thần xa bảo loan, thần binh ma thần binh, trong khoảnh khắc này bỗng đều tĩnh lặng, sức mạnh đại đạo cũng tan biến trong dao động của Đạo Giải!

Luồng dao động đáng sợ đó khiến mọi thứ trở nên yếu ớt dị thường, thầm ma cũng trở nên nhỏ bé, chỉ có ánh sáng chói lòa bầu tinh không.

- Hậu Thiên Thánh Thần nắm giữ sức mạnh vô cùng đáng sợ…

Trong Thần Đế Cung, Thần Ma nhị đế kinh thán, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế nhìn nhau, cùng đồng thanh:

- Chính là lúc này!

Thân thể hai vị Thái Cổ Thần Vương càng thêm vĩ đại nguy nga, càng ngày càng cao hơn, thò hai bàn tay ra, sau đầu là các quầng sáng chuyển động.

- Nguyên ma!

- Nguyên thần!

- Đại đạo sở quy!

- Vạn ma quy tông!

- Vạn thần quy tông!

Dưới sự xung kích của Đạo Giải, các tòa sát trận trong chiến trường dừng lại trong chốc lát, khiến uy năng của các tòa Thất Đạo Luân Hồi sát trận suy yếu, luồng xung kích này còn chưa tiêu tan hết, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế lập tức nắm giữ mọi thần ma đại đạo, khiến toàn bộ thần ma tu thần tu ma đều mất kiểm soát pháp lực và đại đạo, không giữ ổn được đạo tâm, trong đầu đầy sự kính sợ thần phục với nguyên thần, nguyên ma!

Đó chính là uy năng của Thần Tổ và Ma Tổ!

Thiên nở nụ cười, nụ cười đó như nhật nguyệt cùng xuất hiện, nhật nguyệt giống như mắt hắn, hoàn thành hình bán nguyệt.

- Tà Đế đâu?

Hắn cười.

Đột nhiên Tiên Thiên Tà Đế hồi sinh tiến tới, chí tà chi đạo ập tới chiến trường, các loại ác vận, khổ nạn, nhân tố tiêu cực bao phủ chiến trường kheién toàn bộ thần ma mất đi chiến lực, nhục thân suy bại, đạo tâm tan rã, nguyên thần cũng mất kiểm soát, linh hồn bắt đầu thối rữa!

- Giờ Địa Sư Thần Vương bọn họ có thể kích sát tất cả thủ lĩnh quân địch rồi.

Thiên cười.

Lúc này, Hình Thiên một tay cầm lá chăn, một tay cầm rìu chạy tới bậc thang Thần Đế Cung, đang chạy lên trên, gầm lên phẫn nộ:

- Mục Tiên Thiên, nạp mạng đi!

Mục Tiên Thiên sắc mặt thản nhiên, một đạo Tiên Thiên chi khí rơi xuống, phập một tiếng, Hình Thiên mất đầu.

Hình Thiên không đầu vẫn cầm vũ khí lao tới, hai đầu ngực làm mắt, hung hăng đáng sợ, lao tới Thần Đế Cung:

- Ta phải báo thù cho Viêm Hoàng!

Mục Tiên Thiên đang định giết hắn, nghe thế tim khẽ run:

- Khương Y Lão sao? Nếu không hạ độc hắn thì Tử Quang vẫn còn sống…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui