Nhân Đạo Chí Tôn

Chung Nhạc khựng người, ngẩng lên nhìn Đại Tư Mệnh, Đại Tư Mệnh không có biểu hiện gì.

- Đại Nhật Thần Vương, Phù Tang Thần Thụ không phải bảo vật của ta, ta chỉ là mượn dùng mà thôi.

Chung Nhạc khách khí nói:

- Ta nghe nói Phù Tang Thần Thụ là vật đã có chủ, nếu lấy đi cây linh căn này chắc chắn tai kiếp sẽ đổ xuống, không phải của ta, ta không làm chủ được.

Đại Nhật Thần Vương nhíu mày, đột nhiên cười:

- Phục Hy không phải tham luyến uy năng bảo thụ của ta đấy chứ?

Khởi Nguyên Thần Vương hắng giọng:

- Đại Nhật đạo hữu, không được hỗn xược, vị đây dù sao cũng là Thiên Hoàng Đế, lẽ nào lại tham luyến uy năng của Phù Tang Thần Thụ? Đế Nhạc đạo hữu đừng trách.

Chung Nhạc cười:

- Không sao. Phù Tang Thần Thụ vẫn ở Thương Cốc, đã qua vài lần đổi chủ. Đại Nhật đạo huynh, Đại Tọi, rồi tới Kim Ô Đế, nhưng Phù Tang Thần Thụ vẫn ở Thương Cốc chứ không bị lấy đi. Ta cũng không biết chủ nhân của nó rốt cuộc là ai. Đại Nhật đạo huynh tự nhận là chủ nhân thì cùng ta tới Thương Cốc, nếu có thể gọi nó đi thì ngươi cầm đi. Nếu không thể thì Phù Tang Thần Thụ vẫn ở Thương Cốc đợi chủ nhân nó.

Đại Nhật Thần Vương thở phào một hơi, cười:

- Phục Hy đại độ, vậy ta tới Thương Cốc một chuyến.

Chung Nhạc quay người rời đi.

Đại Nhật Thần Vương cười:

Phù Tang Thần Thụ là bảo vật của ta, lẽ nào lại không theo ta? Hắn muốn nuốt linh căn của ta, không thể nào!

Khởi Nguyên Thần Vương nói:

- Đây cũng là nhờ Đại Tư Mệnh, nếu không có drm thì hắn sẽ không để ngươi tới Thương Cốc lấy Phù Tang Thần Thụ đâu.

Đại Nhật Thần Vương gật đầu:

- Hắn thân là Thiên Hoàng Đế, thực lực đúng là rất cường đại, nếu không trả ta thì đúng là khó nhằn. Đại Tư Mệnh, ta đi Thương Cốc một chuyến.

Tiếng Đại Tư Mệnh truyền tới:

- Nếu không triệu hồi được Phù Tang Thần Thụ thì cũng đừng tức giận. Ta và ngươi dù sao cũng chết đã lâu, chưa biết chừng Phù Tang Thần Thụ đã có chủ nhân rồi.

Đại Nhật Thần Vương rời đi.

Vũ trụ cổ, Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa.

Một đạo hắc quang bay tới, đáp xuống ở ven thánh địa. Bóng đen lan ra từ trong đạo hắc quang, che phủ thiên địa.

- Tiên Thiên, đệ tử của ta…

Trước mặt Hắc Đế là Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa đã bị hủy diệt, đại đạo của tòa thánh địa này vỡ tan tành, đại đạo đã bị một đao đó của Chung Nhạc chém vỡ!

Tiên Thiên thần ma sinh ra từ đại đạo, là sinh linh được đại đạo thai nghén mà thành, đại đạo không còn thì Mục Tiên Thiên cũng không còn khả năng hồi sinh nữa.

Huống hồ một đao của Chung Nhạc rất ác, một đao tiêu hủy ý thức Mục Tiên Thiên, hủy hoại hoàn toàn hắn, không cho Mục Tiên Thiên bất cứ hy vọng nào!

Nếu chỉ đánh tan Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa thì cho dù có đánh tan đại đạo thì cũng có khả năng hồi phục. Nhưng Chung Nhạc quá ác, một đao đó từ thiên ngoại chém tới, dùng đại nhất thống thần thông, gọi là Táng Đạo, chôn vùi đại đạo của Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa.

Đại đạo chết rồi, khô héo rồi, tòa thánh địa này không có nổi nửa cơ hội hồi phục!

- Đệ tử do một tay ta bồi dưỡng…

Hắc quang xung quanh Hắc Đế cuộn lên, giống như móng vuốt của ma quỷ vô cùng đáng sợ, giọng nói của hắn chứa đầy bi phẫn, có chút run rẩy:

- Đáng thương vi sư bồi dưỡng ngươi tới mức độ này, sắp thu hoạch thì ngươi lại bị hạ độc thủ… Sao ngươi có thể chết trong tay Phục Hy? Ngươi phải chết trong tay ta! Ngươi là hy vọng cho ta bỏ đi cấn thân, ta chỉ cần ăn ngươi là có thể thành Đạo Thần rồi…

Hắn càng nói càng bi thống, không kìm được rơi nước mắt, ngửa lên trời thở dài:

- Phục Hy à Phục Hy, ngươi cắt đạo lộ của ta, ta và ngươi thâm thù đại hận không đội trời chung!

Đột nhiên có tiếng nói từ thiên ngoại truyền tới:

- Hắc Đế, Đạo Thần truyền tin, mời ngươi tới thương lượng đại nghiệp tương lai!

Hắc Đế khựng lại, nhìn theo hướng có tiếng nói, kinh ngạc:

- Đạo Thần? Vị Đạo Thần nào?

- Còn có thể là vị nào?

Tiếng nói đó càng ngày càng gần, chỉ thấy người đó là một Thái Cổ Thần Vương, sau đầu là một vầng mặt trời đen, hắc hỏa lan tràn, cười:

- Đương nhiên là ân sư của ngươi.

Hắc quang quanh người Hắc Đế lay động mạnh, hắc quang đang run rẩy, giọng khàn lại:

- Sư tôn? Hắn hạ giới rồi?

- Hắn vẫn luôn ở hạ giới.

Lạc Nhật Thần Vương rời đi, nhàn nhã nói:

- Chỉ là ngươi không biết mà thôi. Đại biến chi thế đã kết thúc, sau đại biến sẽ là đại chiến. Đi nhanh đi nhanh, ta còn phải thông báo tới mấy vị đạo hữu khác.

- Đồ già khú này không ngờ vẫn trốn ở hạ giới, giấu ta tới tận bây giờ! Không đúng, không đúng, nếu hắn ở hạ giới thì hắn ở trong Đạo Giới là ai?

Hắc Đế không hiểu, nói nhỏ:

- Rõ ràng hắn ở Đạo Giới mà! Ta từng thấy chiếc trống rơi từ Đạo Giới, còn có đóa hoa sen đó! Hắn làm thế nào vậy? Còn cả Đạo Giới chi môn, có lạc ấn của hoa sen, cũng có lạc ấn của chiếc trống Mộ Cổ, có nghĩa là trong Đạo Giới có lạc ấn của hắn. Đúng là hắn đã thành Đạo Thần, nhưng hắn ở hạ giới sao vẫn là Đạo Thần? Tên già này rốt cuộc vẫn giữ lại, không truyền hết bản lĩnh cho ta!

- Toàn nói ta phản bội hắn, xem ra hắn phản bội ta trước mới đúng!

Hắc Đế trầm ngâm, đột nhiên nghiến răng, lưu luyến nhìn Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa đã bị hủy diệt, thở dài một tiếng rồi quay người rời đi.

- Tiên Thiên, tạm biệt…

Tổ Đình, Thương Cốc.

Kim Ô Thần Đế cảnh giác nhìn Đại Nhật Thần Vương, vô cùng căng thẳng. Đại Nhật Thần Vương không bận tâm, mỉm cừoi:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui