Nhân Đạo Chí Tôn

Chung Nhạc nghe vậy trong lòng căng thẳng, đoán được ý đồ của hắn.

Phong Hiếu Trung tiếp tục đánh giá hắn, ánh mắt càng thêm điên cuồng, nhưng thần thái vẫn vậy, khen ngợi:

- Ngươi luyện thành thần ma nhất thể, còn giết được ma thánh, thoát được khỏi sự bao vây của nhiều cường giả như vậy, đúng là tài trí hơn người. Ngươi còn đoán được sau tai kiếp chắc chắn ma thần sẽ ra tay trừ bỏ, luyện trước một phân thân chết thay, còn bản thân chui xuống đất chạy thoát. Công pháp ngươi dùng là Hóa Sinh Huyền Công, hay là Thức Hải Phách Sinh Hoa Tâm Kinh? Có lẽ là một trong hai? Sư Đà Đại Tôn tuy mỹ diệu nhưng vẫn không quan trọng bằng ngươi.

Chung Nhạc thoát được kiếp nạn đó đúng là vì hắn đã dự đoán được tám thánh tộc trưởng đều chết trong tay Thần Ma Ẩu, động tĩnh sẽ lớn hơn rất nhiều Tam Trùng Tế, có lẽ sẽ khiến toàn bộ tổ tinh đều kinh hãi.

Nếu ma tộc có ma thần vẫn tồn tại thì chắc chắn sẽ không bỏ qua và để hắn đi. Vì thế Chung Nhạc đã lập tức đổi phân thân khi Sư Đà Đại Tôn vẫn ở đó, thả hóa thân ma đạo của mình ra còn hắn thì trốn trong hoang mạc.

Tất cả mọi người đều chú ý vào Sư Đà Đại Tôn, không ai để tâm tới hắn, mà vị ma thần kia lại không phải đích thân giáng lâm mà chỉ tấn công từ xa, chủ yếu là tạo uy co thấy hắn vẫn còn tồn tại trên thế gian.

Nếu vị ma thần này đích thân giáng lâm thì chắc có thể nhận ra kẻ mình giết là hóa thân ma đạo của Chung Nhạc.

Còn hóa thân ma đạo của hắn trước ia không luyện thành được chủ yếu là vì không có công pháp ma tộc đủ mạnh. Hắn sau khi tới ma tộc, có được Đại Nhật Thiên Ma Chân Kinh và Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh, lĩnh ngộ Thần Ma Nhất Thể đương nhiên có thể tu thành hóa thân ma đạo.

Nhưng lúc đó Chung Nhạc đã sẵn sàng để rời khỏi ma tộc, không cho người khác biết về hóa thân của mình.

- Thức Hải Phách Sinh Hoa Tâm Kinh? Còn có loại huyền công đó sao?

Chung Nhạc kính trà:

- Sư huynh, giao dịch giữa chúng ta đã quyết, sư huynh sẽ không đổi ý đấy chứ?

Phong Hiếu Trung ánh mắt nồng nhiệt:

- Nếu ngươi đồng ý cho ta nghiên cứu, ta có thể bắt Sư Đà Đại Tôn cho ngươi nô dịch. Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi mà chỉ giải phẫu nhục thân xem cấu tạo nhục thân khi ngươi biến thân. Ừm, nguyên thần cũng cần cắt một tí. Ta muốn xem cấu tạo bên trong nguyên thần của ngươi, cơ chế vận hành… Ừm, đại não cua rngươi ta cũng cần mở ra một chút, nhìn xem mạng lưỡi thần linh của ngươi và cấu tạo phân tầng đại não chi tiết của ngươi. Yên tâm, đao pháp của ta rất tốt. Ta mở não ra cũng không chết được đâu. Sau khi ta lắp lại đảm bảo sẽ y hệt như ban đầu, y hệt luôn!

Chung Nhạc vội lắc đầu, ho hắng một tiếng, đẩy Thần Ma Ẩu về phía trước, nhắc nhở:

- Thần Ma Ẩu của sư huynh.

Phong Hiếu Trung thầm thở dài, ánh mắt dần trở lại bình lặng, cất Thần Ma Ẩu đi, nói:

- Sư Đà Đại Tôn rất cường hãn, muốn bắt hắn rất khó. Nhưng chỉ cần chuẩn bị tốt thì không phải không bắt được. Sau khi nghiên cứu xong Sư Đà Đại Tông ta nên làm gì? Còn ai có thể khiến ta đắm đuối…

Thần thái hắn nghiêm nghị, lẩm bẩm:

- Khi đó trên tổ tinh còn thứ gì có thể khiến ta yên tĩnh?

Chung Nhạc nghe thế rùng mình. Khi Phong Hiếu Trung yên tĩnh lúc nào cũng là lúc hắntìm đối tượng nghiên cứu. Chắc là đang giải phẫu thần ma hoặc cự đầu cự phách. Khi ấy hắn lại có thể khiến người khác yên tâm.

Nếu kẻ điên không yên tĩnh thì nguy rồi. Có trời biết lúc hắn phát điên sẽ phá hoại những gì, sẽ có bao nhiêu sinh linh chết trong tay hắn?

Quan trọng nhất là kẻ điên không có việc gì làm chắc chắn sẽ mất lý trí, hạ thủ với Chung Nhạc hắn.

- Linh của Sư Đà Đại Tôn nếu bị hắn nghiên cứu thấu triệt, mà không còn thứ gì đáng đê rhắn tiếp tục nghiên cứu thì chỉ e Phong Hiếu Trung lúc đó đã trở thành kẻ cực kỳ đáng sợ trong thần ma. Nếu hắn phát điên chưa biết chừng sẽ phá vỡ lời thề không giết nhân tộc, chưa biến chừng còn tới Kiếm Môn tìm ta.

Chung Nhạc lại rùng mình, vội cười:

- Sư huynh, núi cao còn có núi cao hơn, bên ngoài tổ tinh còn những tinh cầu khác có sinh mệnh, còn rất nhiều điều chúng ta chưa biết tới. Vũ trụ lớn như vậy, sao huynh không đi xem sao?

Phong Hiếu Trung lắc đầu:

- Nếu ta tu thành thần ma, rời khỏi tổ tinh cũng được thôi. Nhưng vũ trụ quá lớn, không có truyền tống trận pháp, muốn tới tinh cầu khác không biết phải mất bao nhiêu thời gian.

Chung Nhạc chớp mắt:

- Ta nghe nói trên Hỏa Diệu Tinh có truyền tống trận có thể tới tinh cầu khác.

Phong Hiếu Trung mắt sáng trưng, nhìn lên trời lẩm nhẩm:

- Trong vũ trụ còn có có rất nhiều điều thần kỳ chưa thấy, chưa giải phẫu…

- Đúng vậy.

Chung Nhạc gật đầu lia lịa, dụ dỗ:

- Sao sư huynh không đi thử xem?

- Đợi khi ta nghiên cứu xong Sư Đà Đại Tôn sẽ lên Hỏa Diệu Tinh xem sao.

Phong Hiếu Trung đứng lên, đem theo Thần Ma Ẩu, nhàn nhã nói:

- Nhưng trước lúc đó ta còn phải chuẩn bị rtá nhiều. Sư Đà Đại Tôn khá khó để bắt được… Ừm, nghe nói ma tộc năm vạn năm trước có một vị Ma Hầu, cũng tương đương với Hạ Hầu. Nếu tìm được mộ huyệt của hắn, mượn phong cấm giữ chân Sư Đà Đại Tôn, tiện thể lấy thi thể của Ma Hầu ra…

Chung Nhạc nhìn hắn đi xa, thở phào nói nhỏ:

- Hỏa Diệu Tinh có truyền tống trận chỉ là ta nói bừa, nếu hắn phát hiện trên đó không có truyền tống trận thì…

- Trên Hỏa Diệu Tinh đúng là có truyền tống trận mà, ngươi nói không sai.

Tân Hỏa đột nhiên nói.

Chung Nhạc sững người, kêu lên:

- Có truyền tống trận thật sao?

- Đương nhiên là thật, hơn nữa còn là tinh cấp truyền tống đại trận, được gọi là truyền tống trận pháp của tinh môn.

Tân Hỏa nói:

- Vũ trụ rộng lớn thế nào chứ, cho dù bay nhanh như ánh sáng thì từ đầu này ngân hà bay sang đầu kia cũng phải hơn chục vạn năm. Không có truyền tống trận thì thần ma qua lại thế nào? Nhưng lâu quá rồi, không biết truyền tống trận trên Hỏa Diệu Tinh có còn hoạt động không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui