Nhân Đạo Chí Tôn

Bạch Thương Hải bị đụng cho cái đầu chảy máu, Chung Nhạc và Bạch Trấn Bắc vẫn như cũ ở trên lưng hắn. Bạch Trấn Bắc trọng thương hôn mê bất tỉnh, Chung Nhạc thì vẫn còn đang ngưng thực Nguyên đan, phảng phất như hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.

Ánh mắt Hạ Trọng Tấn lóe lên sát cơ, từng bước chậm rãi tiếp cận. Hắn cũng không phải lo lắng Chung Nhạc sẽ bạo phát công kích, mà lo lắng Bạch Trấn Bắc chỉ là ngụy trang trọng thương hôn mê. Đối với Bạch Trấn Bắc, trong lòng hắn quả thật có chút sợ hãi. Lão giả Bạch Trạch thị này vậy mà có thể phá vỡ Vô Lậu Chi Thể của hắn, dùng tới thủ đoạn trước giờ hắn chưa từng gặp qua, không khỏi khiến cho hắn kiêng kỵ.

Đúng lúc này, Sa Kỳ Sơn đột nhiên mở miệng, mỉm cười nói:

- Hai vị sư huynh Hạ thị, ta giúp Trọng Lê Thần Tộc các ngươi hoàn thành tràng đại sự này, hẳn là sẽ có chút ít chỗ tốt chứ?

Hạ Trọng Tấn dừng bước, quay đầu lại, nghi hoặc hỏi:

- Ý của Sa sư huynh là…

Sa Kỳ Sơn cười híp mắt, nói:

- Ta muốn Thần Dực Đao! Thanh Thần Dực Đao này là bảo vật của Côn Bằng Thần Tộc, rơi vào trong tay Hạ thị các ngươi, các ngươi cũng không dùng được. Đợi tới lúc Côn Bằng Thần Tộc trở lại Tổ Tinh, Thần Dực Đao vẫn là phải quay lại trong tay Côn Bằng Thần Tộc. Thay vì như vậy, không bằng giao cho ta a!

Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang liếc nhìn nhau một cái, gật đầu nói:

- Thần Dực Đao có thể cho ngươi! Bất quá, Chung Sơn thị nhất định phải thuộc về Hạ thị ta. Gia huynh cảm thấy rất hứng thú đối với Thần Ma một thể của hắn!

Sa Kỳ Sơn thoáng ngẩn ra, nghi hoặc nói:

- Tiểu tử này cơ hồ chém đôi cả Hỏa Đô, không ngờ các ngươi lại không giết hắn?

Hạ Trọng Tấn thản nhiên nói:

- Gia huynh để chúng ta mang theo đầu của hắn trở về! Ta có thủ đoạn mang theo đầu của hắn trở về, nhưng cũng khiến cho hắn không chết được. Đợi tới lúc về tới Nam Hoang, Hạ thị ta sẽ có biện pháp để cho hắn phun ra hết thảy những thứ mà hắn biết!

Sa Kỳ Sơn không khỏi rùng mình một cái, cười hắc hắc nói:

- Hạ thị quả nhiên lòng dạ độc ác! Sa mỗ bội phục, bội phục!

Hạ Trọng Tấn cảm thấy thoải mái không nói nên lời, mỉm cười nói:

- Ta bị tiểu tử này chọc giận, đè ép nộ khí lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể phun ra hết, báo mối thù bị sỉ nhục này rồi!

- Các ngươi nói đủ chưa?

Đúng lúc này, một đạo thanh âm lười biếng đột nhiên vang lên. Bạch Thương Hải vội vàng quay đầu nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên. Chỉ thấy Chung Nhạc chẳng biết từ lúc nào đã đứng dậy, lười biếng duỗi người một cái. Hắn dùng một loại ánh mắt khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái nói không nên lời quan sát ba người Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang và Sa Kỳ Sơn. Thanh âm của hắn ở trong thế giới băng tuyết mù trời vô cùng vang vọng, vừa kiêu ngạo, vừa tự cao tự đại.

- Ba cái tồn tại nhỏ yếu mà hèn mọn, các ngươi ở trước mặt Tân… ừm… Nhạc lão gia ta thổi tới mức hôn thiên ám địa. Cũng quá không để Tân… ừm… Nhạc lão gia ta vào trong mắt rồi!

Trong ánh mắt của Bạch Thương Hải đờ đẫn, chỉ thấy ánh mắt Chung Nhạc thâm trầm, thanh âm trầm thấp nhưng lại tràn ngập từ tính:

- Ba tên tồn tại như con kiến hôi, cũng dám kêu gào trước mặt ta! Ha hả… các ngươi chắc là còn không biết, Tân… ừm… Nhạc lão gia vĩ đại ta đã tu thành Thần Ma một thể Nguyên đan rồi!

Bạch Thương Hải lại càng thêm dại ra. Ba người Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang và Sa Kỳ Sơn cũng nghe tới mức ngây người. Chỉ thấy hai tay Nhạc lão gia chống nạnh, ở trước mặt Sa Kỳ Sơn và hai vị Thiên sư Võ đạo cười ha hả. Bộ dáng mới vừa rồi còn vô cùng thâm trầm, lúc này đã vô cùng bại hoại, cười to nói:

- Lão gia ta rốt cuộc đã có thể đi ra hít thở không khí rồi! Ha ha ha ha… Tân… ừm… Nhạc lão gia anh minh thần võ ta rốt cuộc đã có thể đại triển quyền cước rồi!

- Chung sư huynh phát điên rồi sao?

Đầu óc Bạch Thương Hải mê muội, lẩm bẩm. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:

- Hắn giả ngây giả dại cũng tốt, nói không chừng có thể kéo dài một chút thời gian. Ta đã dùng Đồ Đằng Trụ thông tri cho cao tầng trong tộc tới cứu viện…

Hạ Trọng Tấn bật cười một tiếng, sau đó là cười lớn ha hả, cười tới mức không thở nổi, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Chung Nhạc mà cười nghiêng ngã:

- Giả vờ đi! Ngươi cứ việc giả vờ đi! Buồn cười chết ta rồi! Một con heo cắm hai cây đũa tre lên trên lỗ mũi, liền giả vờ là một con Đại Tượng mạnh mẽ…

Chung Nhạc giơ tay rút kim kiếm bằng vũ từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra, mỉm cười tiến về phía hắn. Hạ Trọng Tấn chậm rãi đứng thẳng người dậy, nụ cười trên mặt từng chút từng chút biến mất, lạnh lùng nói:

- Mặc kệ ngươi giả thần giả quỷ như thế nào, hôm nay ta cũng sẽ chém đầu ngươi mang về!

Bàn tay hắn vươn ra, chậm rãi chụp về phía Chung Nhạc. Đột nhiên, kiếm quang sáng ngời lóe lên, kiếm quang huyễn lệ ngập trời lóe sáng trong thế giới băng tuyết này, so với khổng tước xòe đuôi còn huyễn lệ hơn gấp ngàn lần, vạn lần!

Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang đã thu hồi lại. Hạ Trọng Tấn đứng ngây người tại chỗ, khí huyết toàn thân đột nhiên bạo loạn, trong cơ thể vang lên thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng. Khí huyết trong cơ thể trầm tích, bạo tạc, làn da cao thấp toàn thân bị nổ tung ra từng cái từng cái lỗ máu, Nguyên thần oanh động ly thể. Vô Lậu Chi Thể của hắn vậy mà lại một lần nữa bị phá vỡ.

Hạ Trọng Tấn bị dọa cho hồn phi phách tán, liên tục thổ huyết, vội vàng lui nhanh về phía sau. Ngay tại thời điểm hắn lui lại, Hạ Trọng Quang đang đứng sau lưng Chung Nhạc, sợi tóc đầy đầu không ngừng tăng vọt, giống như vô số thanh lợi kiếm đâm thẳng về phía hắn.

Chung Nhạc xoay người lại, kiếm quang trong tay lóe lên, va chạm với không biết bao nhiêu sợi tóc. Hắn dùng lực cực kỳ xảo diệu, kiếm quang không ngừng lóe lên, hòa tan đi lực lượng của từng sợi từng sợi tóc, chặt đứt đám sợi tóc. Chỉ thấy kiếm quang như thác, không ngừng khuấy động về phía Hạ Trọng Quang, trùng kích thẳng về phía trước. Thanh kim kiếm bằng vũ càng lúc càng lớn, không ngừng bành trướng, trong khoảnh khắc đã dạt ra vô số sợi tóc, phóng tới trước mặt Hạ Trọng Quang.

Hạ Trọng Quang cả kinh thất sắc, thân thể lui nhanh về phía. Đám kiếm quang kia đột nhiên thu nhỏ lại, đinh đinh đinh liên tục đâm xuống trên người hắn. Hạ Trọng Quang nhất thời thổ huyết. Vô Lậu Chi Thể của hắn vậy mà cũng đã bị phá vỡ.

- Ngươi là ai?

Sắc mặt Sa Kỳ Sơn đại biến, giống như là gặp quỷ vậy. Chỉ thấy Chung Nhạc đi thẳng về phía hắn, không khỏi cất cao giọng the thé nói:

- Ngươi không phải là Chung Sơn thị! Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ngươi đoán xem!

Chung Nhạc mỉm cười nói. Ở trong mắt Sa Kỳ Sơn, lại lộ ra dáng vẻ tà ác gấp bội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui