Nhân Đạo Chí Tôn

Trong lòng Xích Tình phát lạnh, nhìn về phía Anh Nữ, sắc mặt bất thiện. Nàng cũng là nữ tử thông tuệ hơn người, vừa nhìn thấy loại tình cảnh này liền biết rõ Phượng Đống đã trúng độc thủ của Xích Tuyết. Nhưng Phượng Chi Sơn ở bên cạnh lại khẽ lắc đầu, truyền âm nói:

- Đại Công chúa, nếu hiện tại ngươi giết nàng, bọn chúng sẽ lập tức nghênh nghênh ngang ngang rời khỏi, lại muốn giết bọn họ sẽ khó khăn hơn rất nhiều rồi!

Ánh mắt Xích Tình chớp động, truyền âm nói:

- Cần gì phải lao lực như vậy? Ta và ngươi nhất tề ra tay, tất nhiên sẽ có thể giết chết tiểu tiện nhân này rồi!

Phượng Chi Sơn lại lắc đầu, nói:

- Hiện tại còn chưa thể động thủ! Vẫn chưa nhìn thấy Bàn Đào Thần Thụ, nếu lúc này động thủ, đội ngũ liền sẽ tan rã. Chúng ta còn cần mượn lực lượng của đám Luyện Khí Sĩ này để hái Bàn Đào. Theo ta được biết, hái Bàn Đào vô cùng hung hiểm, không phải có thể dễ dàng hái xuống như vậy, nhất định phải dùng huyết tế để phá giải phong cấm xung quanh Bàn Đào Thần Thụ!

Xích Tình chỉ đành nuốt xuống ngụm khẩu khí này, nhìn về phía Chung Nhạc và Xích Tuyết. Chỉ thấy lúc này hai người đã tiến vào phạm vi tàng cây của cây Thần thụ, tiếp cận hơn mười cây Thần dược dưới tàng cây kia. Cho dù trong lòng cực kỳ mong ước Chung Nhạc và Xích Tuyết bị Thần thụ đánh chết, nhưng trái tim bọn họ vẫn nhịn không được nhấc lên tới cổ họng. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người chính là, cây Thần thụ kia vẫn như cũ không chút cử động, cũng không xuất thủ công kích Chung Nhạc và Xích Tuyết.

Xích Tình và Phượng Chi Sơn liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt lẫn nhau. Dưới cây Thần thụ này nằm đầy thi thể Thần Ma, rõ ràng là dị tượng cực hung, làm sao lại tựa hồ như không thấy hai cái đại hoạt nhân Chung Nhạc và Xích Tuyết này tiến vào tàng cây của chính mình như vậy? Trong lòng hai người nghi hoặc thầm nghĩ:

- Lẽ nào cây Thần thụ này không công kích vật còn sống, chỉ công kích những thi thể Thần Ma đã tử vong kia?

Lúc này, Chung Nhạc tay cầm cây đèn đồng đứng dưới tàng cây, cẩn thận quan sát cây Thần thụ. Trên tàng cây treo từng quả từng quả trái cây màu vàng xanh, mỗi một khỏa Thần quả đều hiện ra dị tượng Thần Ma vờn quanh, có rất nhiều hư ảnh Thần Ma nhỏ bé bay lượn xung quanh đám hoàng quả này. Sau đầu hư ảnh mỗi một tôn Thần Ma đều có sáu đạo quang luân xoay tròn. Thậm chí, trong miệng đám hư ảnh Thần Ma này còn truyền ra thanh âm tế tự như có như không. Thần quả thông linh, mỗi một khỏa Thần quả chính là tương đương với một tôn Thần Minh. Đây chính là Lục Đạo Quả Thụ!

Chung Nhạc và Xích Tuyết đứng dưới tàng cây, nhìn tới mức trong lòng thèm thuồng. Lục Đạo Quả trên cây Lục Đạo Quả Thụ này quả thật chính là tuyệt phẩm trong Thần dược. Hơn nữa, thanh âm tế tự truyền ra từ trong Lục Đạo Quả này mơ hồ cộng minh với sáu đạo Bí cảnh Nguyên thần trong cơ thể bọn họ. Hiển nhiên, Lục Đạo Quả này có liên hệ thật lớn với Lục Đạo Luân Hồi, với sáu đại Bí cảnh của Luyện Khí Sĩ. Đối với những Luyện Khí Sĩ đã mở ra sáu đạo luân như bọn họ tất nhiên là có chỗ tốt vô cùng.

Nhưng mặc dù trong lòng hai người vô cùng tâm động, lại không thể vươn tay hái quả. Từ trên dị tượng của những Lục Đạo Quả này, có thể nhìn ra được sự cường đại của Lục Đạo Quả Thụ, tùy tiện hái Lục Đạo Quả tất nhiên chính là hữu tử vô sinh.

- Không có nguy hiểm!

Chung Nhạc quay đầu lại, vung tay với đám người Xích Tình và Phượng Chi Sơn, cao giọng nói. Trong lòng Xích Tuyết khẽ động, lĩnh hội ý hắn, mỉm cười ngọt ngào nói:

- Xích Tình tỷ tỷ, các ngươi cũng tới đây đi! Nơi này vô cùng an toàn!

Đám người Xích Tình và Phượng Chi Sơn vừa mừng vừa sợ, liền có không ít Luyện Khí Sĩ dự định tiến lên, Xích Tình cũng vội vã đi tới. Nhưng Phượng Chi Sơn lại lắc đầu, giơ tay chặn đám người lại, nói:

- Bọn hiện tại không gặp nạn, không có nghĩa là hái trái cây và hái dược cũng sẽ không gặp nạn. Vẫn là chờ một chút rồi hãy nói!

Chung Nhạc và Xích Tuyết thấy đám người Xích Tuyết dừng lại, không chịu tới đây, không khỏi liếc nhìn nhau một cái, trong lòng thầm nghĩ:

- Quả nhiên đều là cáo già, không dễ dàng mắc lừa như vậy!

Xích Tuyết thấp giọng hỏi:

- Sư huynh, ngươi có biện pháp nào hái một cây Thần dược không?

Ánh mắt Chung Nhạc sáng ngời, cúi người xuống, làm ra bộ hái Thần dược. Đúng lúc này, cành lá cây Lục Đạo Quả Thụ kia đột nhiên vù vù vang dội, một đám cành lá mọc dài ra. Trên trán Xích Tuyết nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng cắn răng nói:

- Không cần hái!

Thân hình Chung Nhạc co quắp, tiểu nữ oa Long Quỳ bị hắn lấy từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra, đặt trên lòng bàn tay, cười ha hả nói:

- Quả nhiên không có bất cứ nguy hiểm gì! Hái Thần dược cũng không có chuyện!

Xích Tuyết nhất thời bị dọa tới mức hồn phách lên mây. Ngay cả cây Lục Đạo Quả Thụ kia tựa hồ cũng có chút dở khóc dở cười, cành lá khẽ rung lên một trận.

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Xích Tình đã buông xuống sự cảnh giác, đang nhao nhao chạy về phía này, hẳn là lo lắng bọn họ sẽ hái sạch toàn bộ Thần dược. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đang định theo đường cũ lui trở về. Đột nhiên, một đạo tinh thần lực ba động cường đại chợt đánh vào trong não hải hai người, không ngừng ầm ầm chấn động:

- Hai vị tiểu đạo hữu, sơn nhân hữu lễ!

Chung Nhạc và Xích Tuyết nhất thời bị đạo tinh thần lực kia chấn cho đầu váng mắt hoa, trong lòng hoảng sợ:

- Cây Lục Đạo Quả Thụ này biết nói chuyện!

Chung Nhạc nắm chặt cây đèn đồng, cực kỳ khẩn trương hỏi:

- Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?

- Ta vốn là một đạo Linh căn trong thiên địa, được Luân Hồi Đại Thánh Đế bồi dưỡng, chiếm giữ nơi này hơn mười hai vạn năm rồi!

Tinh thần lực của cây Lục Đạo Quả Thụ kia không ngừng oanh tới, thanh âm không ngừng chấn động trong đầu hai người:

- Quy Khư tuy tốt, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị hắc động thôn phệ ma diệt, ta cũng sẽ vì vậy mà thân tử đạo tiêu. Hôm nay ta muốn làm một giao dịch với hai vị tiểu đạo hữu, tìm một con đường rời khỏi nơi này, còn xin hai vị tiểu đạo hữu chỉ điểm mê cảnh. Ta tự nhiên có hậu lễ kính tặng. Sẽ tặng cho hai vị mỗi người một quả Lục Đạo Quả!

Trong lòng Chung Nhạc và Xích Tuyết phanh phanh nhảy loạn. Xích Tuyết đột nhiên cười nói:

- Nếu tiền bối không ngại, có thể tiến vào trong Bí cảnh Nguyên thần của ta!

Nhưng Chung Nhạc lại lắc đầu, lấy ra một khối Truyền tống Kim phù, nói:

- Tiền bối, ngươi chỉ cần có loại Truyền tống Kim phù này, sẽ có thể rời khỏi Quy Khư, mà ở trên người mỗi một gã Luyện Khí Sĩ đều có một khối Kim phù như vậy!

Xích Tuyết vô cùng kinh ngạc, vội vàng truyền âm cho Chung Nhạc:

- Vì sao không để cho hắn tiến vào Bí cảnh Nguyên thần của chúng ta? Nói không chừng, có thể khiến cho cây Thần thụ này phục vụ cho chúng ta a…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui