Nhân Đạo Chí Tôn

Xích Tuyết nhất thời kinh hãi, thất thanh quát lên, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Đạo Vương Mẫu Sắc Lệnh này của Xích Tình vừa mới bức lui đám sợi rễ, nàng lập tức cướp đường bỏ chạy, vọt ra khỏi phạm vi công kích của cây Lục Đạo Quả Thụ này, ôm hận liếc nhìn Xích Tuyết và Chung Nhạc một cái, xoay người điên cuồng bỏ chạy.

Nàng đã bị thương không nhẹ, hai chân trở nên khô quắt, khí huyết trong huyết nhục bị rễ cây Thần thụ hút sạch, suýt chút nữa đã chết dưới tàng cây, căn bản không dám dừng lại một khắc nào, lo lắng Xích Tuyết sẽ hạ thủ với nàng. Với thông minh tài trí của nàng, tự nhiên có thể đoán ra vừa rồi Lục Đạo Quả Thụ không công kích Chung Nhạc và Xích Tuyết, mà công kích các nàng, nhất định là do Chung Nhạc và Xích Tuyết âm thầm phá rối. Thanh âm của nàng từ xa xa truyền tới, cười lạnh nói:

- Xích Tuyết, ngươi quả nhiên là lòng dạ độc ác, khó trách ngay cả Tây Vương Mẫu cũng không yên tâm ngươi! Quy Khư này chính là nơi táng thân của ngươi!

Xích Tuyết nghĩ muốn truy kích, nhưng con đường Xích Tình bỏ chạy lại là phía bên kia cây Thần thụ, nếu muốn truy sát nàng, nhất định phải đi vòng qua cây Lục Đạo Quả Thụ này. Đợi tới lúc nàng đi vòng qua, chỉ sợ cũng đã muộn rồi.

- Vì sao nàng lại có Vương Mẫu Sắc Lệnh?

Sắc mặt Xích Tuyết càng thêm tái nhợt, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là Gia tổ cấp cho nàng? Vì cái gì Gia tổ không cấp Vương Mẫu Sắc Lệnh cho ta mà lại cấp cho nàng? Gia tổ thật là không yên tâm ta sao?

Phốc phốc phốc!

Từng cỗ từng cỗ thi thể bị rễ cây Thần thụ quấn chặt như đòn bánh tét, mạnh mẽ kéo xuống lòng đất. Đám rễ cây đâm sâu vào trong thân thể bọn họ, biến bọn họ thành chất dinh dưỡng. Ngay cả Bí cảnh Nguyên thần của đám cường giả này cũng bị cây Thần thụ này xé rách, tìm được từng khối từng khối Truyền tống Kim phù ở bên trong. Cành lá Lục Đạo Quả Thụ vung vẫy, giống như là đang vẫy tay chân thành tạ ơn hai người Chung Nhạc vậy.

Mãi cho tới lúc này, Anh Nữ vẫn còn kinh nghi bất định, ngơ ngác nhìn cây Thần thụ kia, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hơn hai mươi gã cao thủ, trong đó thậm chí còn có hai vị Cự bá Chân Linh Cảnh, cứ như vậy bị chôn vùi sạch sẽ. Mà Chung Nhạc và Xích Tuyết thì không chút nào ngạc nhiên, phảng phất như sớm đã dự liệu được kết quả này.

Chung Nhạc phất phất tay với cây Lục Đạo Quả Thụ kia, nói:

- Tương lai không chừng còn có thể gặp lại nó trong Côn Lôn Cảnh! Chúng ta đi!

Sắc mặt Xích Tuyết vẫn còn có chút ảo não, không còn vô ưu vô lự như trước nữa, nhàn nhạt nói:

- Ở trong Quy Khư, cây Lục Đạo Quả Thụ này có thể xưng hùng xưng bá, nhưng sau khi tới Côn Lôn Cảnh, nó chưa chắc đã có thể giữ được quả thực của mình. Côn Lôn Cảnh cũng không phải là địa phương nó có thể càn rỡ!

Chung Nhạc hiếu kỳ hỏi:

- Trong Côn Lôn Cảnh có tồn tại cường hoành gì, thậm chí còn lợi hại hơn cây quả thụ này nữa?

Xích Tuyết nhàn nhạt nói:

- Gia tổ chính là Tây Vương Mẫu đời này, nàng năm xưa đã từng đi qua Tổ Tinh, cũng từng lưu danh trên Chí Tôn Bảng trong Tiểu Hư Không Cảnh! Chỉ cần Gia tổ xuất thủ, cây Thần thụ này tuyệt đối trốn không thoát. Ngoại trừ Gia tổ ra, còn có mấy tôn Thần Minh khác cũng có thực lực tương đối bất phàm. Như Lão tổ của Khoa Phụ Thần Tộc, Lão tổ của Huyền Vũ Thần Tộc… cũng đều là tồn tại lợi hại tới cực điểm!

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời nghiêm nghị. Côn Lôn Cảnh quả thật có thực lực cực kỳ siêu nhiên. Tồn tại trên Chí Tôn Bảng trong Tiểu Hư Không, ít nhất cũng là tồn tại cấp bậc Thần Hầu, trong Côn Lôn Cảnh vậy mà có ít nhất ba vị tồn tại như vậy. Hắn nhìn về phía Xích Tuyết, chỉ thấy sắc mặt thiếu nữ này vẫn còn có chút rầu rĩ không vui. Hiển nhiên là canh cánh trong lòng đối với chuyện Xích Tình có Vương Mẫu Sắc Lệnh mà nàng lại không có.

Vương Mẫu Sắc Lệnh, tên như ý nghĩa, tự nhiên là Sắc lệnh do đích thân Tây Vương Mẫu viết ra. Xích Tuyết thân là tồn tại siêu quần bạt tụy nhất trong đám con cháu Tây Vương Mẫu Quốc, đã tu thành sáu đạo Bí cảnh Nguyên thần. Lần này tiến vào Quy Khư, Tây Vương Mẫu vậy mà không cấp Vương Mẫu Sắc Lệnh cho nàng, mà lại cấp cho Xích Tình so với nàng còn thua kém một chút, khiến cho trong lòng nàng không khỏi có khúc mắc. Vừa rồi, nếu không có Vương Mẫu Sắc Lệnh, Xích Tình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Một lúc sau, Xích Tuyết đã hồi phục lại tinh thần, lại trở nên tinh nghịch vui vẻ, nở nụ cười lộ ra hai cái răng hổ nhỏ, ôm lấy cánh tay Chung Nhạc, nũng nịu nói:

- Chung sư huynh, nếu không có ngươi, ta cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Ngươi so với Vương Mẫu Sắc Lệnh còn hữu dụng hơn!

Chung Nhạc cảm thấy có chút không quen. Nàng thiếu nữ này đu lấy cánh tay của hắn, bộ ngực sữa nhô lên thỉnh thoảng lại cọ cọ lên cánh tay hắn, khiến cho hắn có chút cảm giác khác thường. Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải một nữ hài tử dính người như vậy.

Khâu Cấm Nhi là ôn nhu dịu dàng, cũng không có dính người, ở chung với nàng rất là thoải mái, không có một tia áp lực nào. Quân Tư Tà giống như một nàng đại tỷ tỷ, ngày thường có chút nghiêm túc, ngẫu nhiên lại có chút bướng bỉnh, nhưng dù sao cũng là Môn chủ Kiếm Môn, tự thân có một loại khí phái uy nghiêm. Thiên Ma Phi thì là tính tình mạnh mẽ, dám nói dám làm, mang tới cho người khác một loại cảm giác thân cận, nhưng lại sợ bị sự nóng bỏng của nàng thiêu đốt. Bạch Thục Nguyệt thì lại có chút lãnh đạm, cảm giác đối với người khác có lúc rất xa, khó có thể tiếp cận, có khi lại rất gần, nhưng lúc ngươi muốn thân cận, nàng lại trở nên lạnh lùng khó có thể tiếp cận.

Mà Xích Tuyết thì giống như một nàng tiểu yêu tinh dính người vậy, thỉnh thoảng không nói lời nào đã dán sát lên trên người hắn, khiến cho Chung Nhạc có chút dục vọng dâng trào, trong lòng thầm nghĩ ăn không tiêu.

Anh Nữ ở một bên vẫn như cũ tĩnh tĩnh lặng lặng, ngẫu nhiên lại liếc nhìn Chung Nhạc và Xích Tuyết đang dính sát trên người hắn một cái. Thời điểm Chung Nhạc nhìn về phía nàng, ánh mắt nữ hài này lại né tránh, vội vàng quay đầu nhìn sang một bên, khuôn mặt lại đỏ hừng hực.

- Cũng may Cấm Nhi sư muội đang bế quan tiềm tu, không nhìn thấy một màn này!

Trong lòng Chung Nhạc có một loại cảm giác tội lỗi, luôn cảm thấy chính mình thân cận với nàng tiểu yêu tinh dính người này như vậy có chút có lỗi với Khâu Cấm Nhi, nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn.

- Tân Hỏa nhất định là minh bạch loại tâm tính này, đáng tiếc hắn còn đang ngủ…

Thiếu niên Chung Sơn thị cảm thấy trái tim chính mình chợt nhanh chợt chậm, trong lòng không nhịn được nghi hoặc, đột nhiên nghĩ tới một chuyện:

- Đúng rồi! Như thế nào vẫn luôn không nhìn thấy cái đuôi của Xích Tuyết?

Hắn lặng lẽ sờ sờ sau mông nàng thiếu nữ, cũng không mò thấy cái đuôi. Xích Tuyết lườm hắn một cái, tiến sát vành tai của hắn, khí thổ như lan nói:

- Anh Nữ còn đang nhìn kìa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui