Nhân Đạo Chí Tôn

Hắn có thê rnhận ra, nếu Nhân Hoàng thật sự muốn lấy mạng Bích Tà Thần Hoàng thì rất dễ dàng. Dù sao lúc đó chân thân của Bích Tà Thần Hoàng cũng đã bị hủy diệt, không còn chân thân cường đại chống đỡ, chỉ dựa vào cái tù và kia thì không thể nào chống đỡ được thần kiếm.

Nhưng thần kiếm lại không động thủ tiếp, điều này khiến hắn rất khó hiểu.

- Đã động sát cơ tại sao không đuổi tận giết tuyệt?

Việc này dù sao cũng là đấu tranh giữa tầng thứ của Nhân Hoàng, cụ thể lý do gì lại khiến Nhân Hoàng không hạ sát thủ thì Chung Nhạc không thể đoán rồi.

- Trấn tộc thánh khí của tộc ta!

Quân Tư Tà, Thủy Tử An, Phương Kiếm Các bọn họ cùng nhìn thanh thần kiếm. Thấy thanh thần kiếm bị Tiểu Hiên Viên kéo chạy đi khắp nơi, va đập leng keng vào đá, họ đều cảm thấy lạnh người.

Trấn tộc thánh khí của nhân tộc mà lại bị một đứa trẻ mặc quần thủng đít kéo tới kéo lui, nói ra thật mất mặt.

- Tè tè!

Tiểu Hiên Viên nói với Phụ Bảo.

Phụ Bảo cảm thấy có chút ngượng trước mặt mọi người, vội nói:

- Đi ra bên kia tè!

Tiểu Hiên Viên mang theo thanh thần kiếm chạy sang một bên đi tiểu. Thanh thần kiếm đứng thẳng băng bên cạnh tiểu oa oa làm cùng động tác như cậu nhóc, cũng ưỡn thân kiếm lên làm như đang đi tiểu khiến mọi người cùng bật cười.

Cậu nhóc tè xong ngồi xổm cầm kiếm chọc vũng nước tiểu của mình. Mọi người toát mồ hôi lạnh. Phụ Bảo vội chạy tới giật lại để tránh thần kiếm bị nhuốm bẩn, nói:

- Tiểu tổ tông ơi, không được dùng kiếm mà chọc… Các vị sư huynh sư tỷ, nó còn nhỏ không hiểu chuyện…

Quân Tư Tà đau đầu, lẩm bẩm:

- Thần kiếm rơi vào tay Tiểu Hiên Viên, trấn tộc thánh khí của nhân tộc ta, không biết sẽ gặp bao nhiêu tội đây…

Thủy Tử An cười:

- Dù sao cũng hơn là không có. Giờ dù là tộc nào nếu muốn động tới Đại Hoang chúng ta cũng phải suy tính đấy.

Quân Tư Tà nở hoa trong bụng, gật đầu cười:

- Vậy thì ta chính là Kiếm Môn trung hưng chi chủ!

Nói rồi tự nàng cũng thấy đắc ý.

- Bế quan đi, bế quan đi!

Trung hưng chi chủ vẫy vẫy tay, nói:

- Chúng ta đi bế quan khổ tu! Chung sư đệ, ngươi đừng có chạy! Kiếm Môn Kim Đỉnh bị hủy rồi, ngươi phải tu bổ lại. Vốn dĩ như thế nào thì ngươi phải làm lại như vậy. Còn cả cung điện đã sập ngươi cũng phải xây lại. Vách núi sụp xuống ngươi cũng phải làm lại nguyên trạng. Còn cả Tứ Minh Thú, Thận Long không biết bị ngươi dọa cho chạy đâu mất rồi, ngươi cũng phải tìm chúng về! Ta đi bế quan, những việc này ngươi làm đi!

Chung Nhạc đau đầu, Quân Tư Tà sải bước rời đi, các đệ tử Kiếm Môn khác cũng đi bế quan.

- Môn chủ không sợ hắn nhân lúc chúng ta bế quan hắn lại gây thị phi hay sao?

Thủy Tử An đuổi theo nàng, hỏi.

Quân Tư Tà cười khanh khách:

- Ngài yên tâm, vừa rồi ta giao cho hắn nhiều nhiệm vụ như vậy, phải nửa tháng chắc mới xong được. Hơn nữa Tứ Minh Thú và Thận Long chạy mất rồi, Tứ Minh Thú còn dễ, chúng được thuần dưỡng rồi, còn Thận Long thì cực kỳ giảo hoạt, đã muốn bỏ chạy từ lâu rồi. Nó tinh thông các loại huyễn cảnh, Chung sư đệ muốn bắt nó về, khó lắm! Thời gian này hắn bận nhiều việc, xây lại Kim Điện, bắt Thận Long, đương nhiên là không có thời gian đi gây chuyện thị phi rồi!

Thủy Tử An tán thưởng, bật ngón tay cái:

- Môn chủ cao minh!

Quân Tư Tà thở dài, âu sầu nói:

- Trung hưng chi chủ ta đây làm cũng không dễ. Lớn có Chung sư đệ, nhỏ có Tiểu Hiên Viên, cậu nhóc đó nhìn cũng giống Chung sư đệ, không phải tầm thường, sau này chắc chắn cũng sẽ biết gây chuyện…

Chung Nhạc nhìn Kiếm Môn Kim Đỉnh đổ nát, khẽ nhíu mày rồi ngồi xuống, tinh thần lực trào dâng, các con giao long khổng lồ chui ra từ cơ thể hắn, con thì vận chuyển đá, con thì phun lửa luyện đá thành núi, tạo lại khe vực.

Kiếm Môn Kim Đỉnh tuy vỡ vụn nhưng rất nhanh hắn cũng đã xây lại được. Những mảng vách núi sập hắn cũng luyện lại.

Các con giao long chui vào trong lòng núi Kiếm Môn Sơn tế luyện Kiếm Môn Sơn, lấp đầy các vết nứt, luyện lại từ đầu.

Cùng lúc đó trong cơ thể hắn còn có các vị thần ma bước ra, thần ma bay đầy trời, luyện chế các tòa cung điện.

Giao long và thần ma đều làm việc khiến nhiệt hỏa đầy trời, tất cả hoạt động theo sự quan tưởng của hắn, vô cùng có trình tự.

Với người khác mà nói, hồi phục Kiếm Môn về nguyên dạng là rất khó khăn, nhưng với hắn thì căn bản không cần động thủ, chỉ cần quan tưởng là có thể phục hồi lại Kiếm Môn.

Tinh thần lực của hắn vô cùng cường đại, pháp lực rất hùng hồn, hồn phách cũng cường hãn đến đáng sợ, làm việc này đúng là chẳng tốn công sức.

Hai ngày sau toàn bộ Kiếm Môn đã lại quang đãng sạch sẽ gọn gàng, còn có vẻ thần thánh hơn trước.

Chung Nhạc làm hết mọi việc, mời thần linh của Kiếm Môn vào Kim Đỉnh đại điện. Thần nhãn bắn ra một đạo thần quang chiếu khắp nơi trên Đại Hoang.

Không lâu sau thần quang thu về, đưa tay tóm một cái, cách đó mấy nghìn dặm, Tứ MInh Thú đang run rẩy trốn trong một sơn động, đột nhiên có một bàn tay khổng lồ thò vào sơn động, tóm lấy con thần thú này.

Sau đó Tứ Minh Thú phát hiện mình đáp xuống nơi cao nhất của Kiếm Môn Kim Đỉnh. Nó vẫn còn mơ màng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

- Thận Long nó chạy xa thật. Xem ra nó rất muốn thoát khỏi Đại Hoang, đáng tiếc tốc độ không nhanh, giờ vẫn chưa ra khỏi phạm vi Đại Hoang.

Chung Nhạc nhìn chăm chú về hướng đông, đột nhiên mỉm cười, bước chân đi ra khỏi Kiếm Môn, hướng về phía đông.

Giờ tốc độ của hắn phi phàm, trước kia hắn mất hơn chục ngày mới ra khỏi Đại Hoang, nhưng giờ chỉ đi dạo cũng chỉ mất nửa ngày là đi được vài vạn dặm.

Không lâu sau hắn đã tới một nơi non xanh nước biếc, ngọn thác nước đổ từ trên đỉnh núi xuống, cảnh sắc mê lòng người.

Chung Nhạc thò tay tóm một cái, cảnh tượng phía trước vỡ vụn, ngọn thác lắc lư biến mất như ảo ảnh. Thận Long bị hắn tóm trong tay, kêu lên:

- Sao ngươi phát hiện được ta? Ta đã đóng giả giống như vậy…

Chung Nhạc lắc đầu, nhấc nó quay về Kiếm Môn. Con Thận Long này ủ dột bị hắn xích lại ném vào đám mây.

- Quân sư tỷ coi thường ta rồi. Chút nhiệm vụ này cũng chỉ mất hai ba ngày là xong. Ừm, giờ đi tìm Tiểu Hiên Viên xem thanh thần kiếm đó có gì hay…

Chung Nhạc nghĩ vậy liền đi tìm Phụ Bảo. Đến trước cung điện thì thấy Phụ Bảo đang trông Tiểu Hiên Viên, nói chuyện với một thiếu niên.

Chung Nhạc chấn động, giảm tốc độ nhìn luyện khí sĩ thiếu niên kia, sắc mặt nặng nề. Đến khi nhìn thấy thanh thần kiếm vẫn ở bên cạnh Tiểu Hiên Viên thì mới thở phào.

- Trấn Phong đường chủ, huynh đệ đây nói là cố nhân của ngươi!

Phụ Bảo thấy hắn tới liền cười:

- Vừa rồi tới đây nói là tìm ngươi.

Chung Nhạc bước tới, thiếu niên kia vác sau lưng một cái tù và, đang ngồi xổm cùng Tiểu Hiên Viên nhìn mặt đất. Trên đất có hai tổ kiến đang đại chiến, hai ngươi chơi rất vui vẻ.

- Bích Tà sư huynh, sao lại có thời gian rảnh mà tới Kiếm Môn ta thế?

Chung Nhạc tiến tới bên cạnh hai người, cười hỏi.

Thiếu niên kia ngẩng lên, ánh mắt nhẹ, trên gương mặt luôn nở nụ cười lương thiện:

- Chung sư huynh tới rồi? Ta trước tiên là muốn tới xem thanh thần kiếm suýt nữa đã giết tiên tổ của ta rốt cuộc là bảo vật gì, có thể chém cả Thần Hoàng. Thứ hai là tới gặp Chung sư huynh.

Chung Nhạc gật đầu, đưa Tiểu Hiên Viên cho Phụ Bảo bế, còn hắn cũng ngồi xổm cúi nhìn hai tổ kiến, thản nhiên nói:

- Giờ huynh đã thấy thanh thần kiếm rồi, ta huynh cũng gặp rồi.

Phụ Bảo ngạc nhiên nhìn thiếu niên kia thất thần, chấn kinh:

- Thần Hoàng? Tiên tổ? Hắn là hậu nhân của Bích Tà Thần Hoàng?

Nàng không khỏi có chút sợ hãi, thần kiếm chém Bích Tà Thần Hoàng, mà giờ hậu nhân của Bích Tà Thần Hoàng lại tìm tới tận nhà, mà nàng lại không hề biết gì.

Bích Tà cũng cúi nhìn đàn kiến, cười:

- Đám kiến này vì chút địa bàn mà đánh tới giết lui, đúng là nực cười. Kiến sao biết được núi cao còn có núi cao hơn? Thật ra loại thấp bé vung tay có thể tiêu diệt như chúng thì thần kiếm là ý của tine tổ. Tiên tổ vốn định sau khi hồi sinh thôn tính linh của mấy người Hạ Hầu, Côn Hầu, luyện thành thánh linh cường đại nhất. Kết quả lại thành công cốc, bị thanh thần kiếm chém nhục thân, đánh thánh linh mạnh nhất của ngài trở về nguyên hình, phân thành sau thánh linh. Tiên tổ vì thế mà muốn xem thứ có thể phá giải đại kế của ngài, không có ác ý gì.

- Không có ác ý?

Chung Nhạc khựng người, đại kế năm vạn năm của Bích Tà Thần Hoàng bị phá vỡ, sao hắn có thể không có ác ý gì?

- Tiên tổ chỉ là muốn thấy kẻ thù của mình là ai, không đến mức phát tiết nộ hỏa với một đứa trẻ, mất thể diện.

Bích Tà thiếu niên cười:

- Tới gặp ngươi là ý của ta. Đời này ta sắp tới tận cùng, nhưng vẫn không gặp được luyện khí sĩ giỏi nhất Tổ Tinh để giao đấy, có chút tiếc nuối trước khi chết. Lẽ nào ta lại ôm hận mà chết như vậy? Vì thế ta tới gặp ngươi.

- Ôm hận mà chết?

Chung Nhạc sắc mặt kịch biến, thất thanh kêu lên:

- Ngươi định giao nhục thân của mình cho Bích Tà Thần Hoàng cho hắn hồi sinh?

Bích Tà thiếu niên gật đầu.

Chung Nhạc lạnh lùng:

- Ngu xuẩn! Bích Tà sư huynh, ngươi là đối thủ mạnh nhất ta từng gặp, là người có thiên tư nhất. Thành tựu của ngươi sau này chưa chắc đã thua kém lệnh tổ! Hiến nhục thân cho lệnh tổ lấy xác, còn bản thân hồn bay phách tán, có đáng không?

- Đáng!

Bích Tà thiếu niên nghiêm túc nói:

- Không có tiên tổ lẽ nào có ta? Trong người ta chảy dòng tổ huyết, tiên tổ đã cần thì lẽ nào Bích Tà lại không đưa? Vì Bích Tà thần tộc, ta cam tâm tình nguyện hy sinh!

Chung Nhạc nhìn hắn, bỗng cười khảy:

- Bích Tà Thần Hoàng lẽ nào nhẫn tâm giết hậu thế, lấy nhục thân của hậu thế để hồi sinh?

- Vì đại nghiệp tổ tông, mọi thứ đều đáng!

Bích Tà thiếu niên đứng dậy, nhìn Chung Nhạc, ánh mắt càng ngày càng sáng, cười:

- Chung sư huynh, lần đó ở Hỏa Đô Thành ngươi nói không thể dùng toàn lực, đợi khi nào Long Kích Cửu Thiên thì sẽ quyết đấu với ta. Giờ ngươi đã Long Kích Cửu Thiên chưa?

Chung Nhạc đứng dậy, thở dài:

- Long Kích Cửu Thiên, đâu có dễ vậy? Nhưng trước khi ngươi chết muốn quyết chiến với ta thì sao ta có thể từ chối?

Mắt hắn đỏ hoe, có nước mắt chảy xuống, thở dài:

- Ngươi là đạo hữu của ta, đáng tiếc không thể đi cùng ngươi… Bích Tà, trận chiến này ta sẽ đấu toàn lực với ngươi, không giữ lại chút nào.

Hắn chắp hai tay sau lưng:

- Cho dù tới Côn Lôn gặp anh hào trong thiên hạ ta cũng chưa từng hết sức, nhưng ngươi, đáng để ta dùng toàn lực!

Bích Tà thiếu niên ánh mắt tỏa sáng, cúi cười cười:

- Đa tạ đạo hữu đã thành toàn!

Đông Hoang Cô Hà Thành, Long Nhạc thành chủ đứng dậy lặng lẽ rời khỏi Cô Hà Thành. Cùng lúc đó ở Đại Tự Tại Thiên Thánh Địa trong ma tộc Bát Hoang, Ba Tuần cũng đứng dậy rời khỏi ma tộc, vượt biển.

- Bích Tà đạo hữu, để ta tiễn ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui