Nhân Đạo Chí Tôn

- Nơi này là địa phương khởi nguyên của Phục Hy Thần Tộc, Thời đại Địa Kỷ, cố hương của các đời Thiên Đế, căn nguyên của Phục Hy thị!

Tư Mệnh vẫn như cũ nhìn hắn, nhãn mâu ôn hòa, nói:

- Ta theo Côn Tinh một đường đi tới, ngươi là Phục Hy duy nhất mà ta từng gặp qua!

- Vì sao lại muốn hủy diệt Tổ địa của chúng ta?

Chung Nhạc phẫn nộ chất vấn.

- Ta nghĩ, toàn bộ Phục Hy trong vũ trụ, có khả năng chỉ còn có hai người chúng ta!

Tư Mệnh ảo não nói:

- Ta vẫn luôn cảm thấy tịch mịch, nghĩ rằng trong toàn bộ vũ trụ chỉ còn lại có một mình ta. Ta cũng từng cảm thấy sợ hãi. May mà vẫn còn có ngươi!

Chung Nhạc lớn tiếng nói:

- Cùng với Côn Tộc hủy diệt Tổ Tinh, hủy diệt Tổ địa của chúng ta, đối với ngươi có chỗ tốt gì?

Hai người đều là mạnh ai nấy nói, lời nói mỗi người đều không ăn nhập gì với đối phương. Sau một lúc lâu, Chung Nhạc mới bình tĩnh lại, đợi nàng nói hết lời. Tư Mệnh lẳng lặng nhìn hắn, nói:

- Cho nên, xin ngươi không nên cản đường ta, đồng tộc duy nhất của ta!

- Con đường của ngươi chính là muốn hủy diệt Tổ Tinh, hủy diệt Tổ địa Phục Hy thị ta sao?

Chung Nhạc chất vấn. Tư Mệnh vẫn vô cùng bình tĩnh, gật đầu nói:

- Không sai! Chỉ có hủy diệt Tổ Tinh, đánh nát phiến Tổ địa này, mới có thể tìm được lăng mộ của các đời Phục Hy Thiên Đế, mới có thể mời ra Thần binh Thiên Đế của bọn họ. Phục Hy thị trầm luân mười vạn năm, địch nhân quá nhiều, địch nhân quá mạnh, chỉ dựa vào một mình ta, một cây cột chẳng chống vững được nhà lớn, không thể tái hiện được huy hoàng của Phục Hy thị!

Chung Nhạc lạnh lùng nói:

- Phục Hy Thần Tộc cũng không phải chỉ còn lại có ngươi và ta. Toàn bộ Nhân Tộc đều là Phục Hy thị! Nhân Tộc trên Tổ Tinh, số lượng lên tới trăm ngàn vạn. Ngươi là muốn cùng với Côn Tộc giết chết ngàn vạn tộc nhân của chính mình sao?

Nào ngờ Tư Mệnh lại lắc đầu:

- Nhân Tộc không phải là Phục Hy! Nhân Tộc là Nhân Tộc, Phục Hy là Phục Hy, là chủng tộc bất đồng!

Chung Nhạc lớn tiếng nói:

- Nhân Tộc chính là Phục Hy bị phong ấn! Ngươi cũng là Phục Hy thị, hẳn là ngươi cũng từng nghiên cứu qua huyết mạch của Nhân Tộc, biết rõ huyết mạch Phục Hy trong cơ thể Nhân Tộc đã bị phong ấn. Chỉ cần giải khai phong ấn, mỗi một Nhân Tộc đều là Phục Hy! Ta chính là đã giải khai được hai thành phong ấn huyết mạch, mới giác tỉnh huyết mạch Phục Hy!

Nhưng Tư Mệnh vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Nhân Tộc không phải là Phục Hy! Chỉ khi nào cởi bỏ phong ấn mới là Phục Hy, nhưng chưa cởi bỏ phong ấn lại không phải. Vì để tái hiện huy hoàng của Phục Hy Thần Tộc, hy sinh tất cả Nhân Tộc trên Tổ Tinh cũng không có gì quá đáng!

Chung Nhạc giận quá hóa cười:

- Không có Nhân Tộc, chỉ dựa vào một mình ngươi đi khôi phục huy hoàng của Phục Hy thị sao?

Ngữ khí Tư Mệnh cực kỳ nghiêm túc, nói:

- Cho nên ta cần phải mượn dùng lực lượng của các đời Phục Hy Thiên Đế. Lần này ta tới đây mượn lực lượng của Côn Tộc hủy diệt Tổ Tinh, sẽ có thể bức ra Đế lăng của các đời Phục Hy Thiên Đế. Ta huyết tế tất cả sinh linh trên Tổ Tinh, sẽ có thể tế tự cho Linh của các đời tiên tổ, khiến cho Linh của bọn họ sống lại, đối kháng địch nhân. Ngươi cũng là Phục Hy, hẳn là phải lý giải ta mới đúng!

Toàn thân Chung Nhạc nhất thời lạnh lẽo, ngay cả trái tim cũng đang rét run. Hủy diệt Tổ Tinh, chỉ vì muốn mở ra Đế lăng, huyết tế toàn bộ sinh linh trên toàn thể Tổ Tinh, thức tỉnh Linh của các đời Phục Hy thị… Ý nghĩ của người tộc nhân này so với ý nghĩ của hắn quả thật chính là khác biệt một trời một vực. Mặc dù nàng cũng là Phục Hy thị, nhưng loại thủ đoạn này, hắn lại không thể nào tiếp nhận!

- Ngươi hẳn là lý giải ta rồi a?

Nhãn mâu trong suốt của Tư Mệnh không chớp lấy một cái nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi. Chung Nhạc khẽ lắc đầu.

- Không hiểu cũng không có quan hệ!

Tư Mệnh nhẹ giọng nói:

- Nhân Tộc không phải là Phục Hy, ta xem bọn họ trở thành vậy hy sinh để tế tự, chính là vì chủng tộc của chúng ta. Cho nên, ngươi không nên cản đường ta!

Chung Nhạc lắc đầu:

- Ngươi là Phục Hy, ta cũng là Phục Hy! Tổ Tinh là Tổ Tinh của ta, không phải là Tổ Tinh của ngươi. Nếu ngươi còn nể tình chúng ta là cùng tộc, vậy thì mang theo Côn Tinh của ngươi rời đi đi. Nơi này, có ta!

Tư Mệnh suy tư trong chốc lát, lắc đầu nói:

- Không được! Tổ Tinh quan hệ quá lớn, không thể giao cho ngươi được. Đồng tộc, nếu ngươi vẫn muốn cản đường ta, vậy thì đừng trách ta. Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ phong ấn ngươi. Ta sẽ phong ấn ngươi lại, đợi sau khi ta hoàn thành đại nghiệp, mới sẽ thả ngươi ra. Tới lúc đó, ngươi nhất định sẽ lý giải ta!

Nàng giơ lên ngọc thủ dài nhỏ, ngón tay ngọc điểm về phía mi tâm Chung Nhạc. Chung Nhạc lập tức quan tưởng Thiếu Hạo Chung. Chỉ nghe trong tinh không vang lên tiếng chuông chấn động, hư ảnh một cái chuông lớn bay thẳng ra, từ trên chụp xuống, bao phủ toàn thân hắn vào bên trong chuông. Thanh âm Thiếu Hạo Chung vang lên, vui vẻ nói:

- Thiếu niên Phục Hy thị, ngươi đang kêu gọi ta sao? Thiếu niên, ngươi cũng nên thường xuyên tâm sự với ta a. Một mình ta ở trong Đế lăng buồn chán đến sắp chết rồi đây. Đốm lửa nhỏ xấu xa kia không có mặt ở đây sao… Hửm? Còn có một nha đầu Phục Hy thị nữa! Là vợ của ngươi à? Bộ dáng thật sự xinh đẹp a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui