Nhân Đạo Chí Tôn

Hắn tiến vào cửa thành Tự Nhiên Chi Thành, từng cái từng cái răng sắc bén đã hóa đá, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được trong những cái răng đá này có linh lực tồn tại. Địa phương khác, thậm chí là Thần Kim, Thần binh đều bị rút sạch linh lực, biến thành phàm vật, mà trong môn hộ Tự Nhiên Chi Thành lại vẫn còn có linh lực. Phiến Đại lục này bị một tầng quỷ dị bao phủ, nói không chừng thật sự có quan hệ với tòa thành dưới lòng đất này.

- Nguy hiểm! Không nên đi vào! Đi mau!

Hắn nhìn thấy trên một cái răng đá lưu lại một hàng đại tự máu chảy đầm đìa. Dưới môn hộ còn có mấy cỗ thi cốt, hẳn là Luyện Khí Sĩ của Tổ Tinh phát hiện ra nơi này, kết quả quỷ dị bạo phát, bọn họ không kịp chạy thoát, chỉ có thể viết ra mấy chữ cảnh cáo kẻ tới sau.

- Không đúng! Đám hài cốt này cũng không phải là từ trong thành chạy ra, mà là lúc tao ngộ quỷ dị bạo phát, dự định chạy vào thành lánh nạn, cuối cùng chết oan chết uổng!

Chung Nhạc tinh tế kiểm tra phương hướng thi cốt đổ rạp, trong lòng thầm nghĩ:

- Những văn tự này không phải là Luyện Khí Sĩ từ trong thành chạy ra lưu lại, mà là lúc quỷ dị bộc phát, những Luyện Khí Sĩ này nỗ lực chạy vào thành tránh né, sau đó phát hiện ra cái gì, cho nên mới lưu lại cảnh báo!

Hắn đi vào trong thành, lại ở trên tường thành phủ đầy lục đằng phát hiện một đám chữ viết. Hắn dùng lực kéo xuống đám lục đằng, chữ viết trên tường thành xuất hiện.

- Là huyết thư của một tôn Thần Ma!

Chung Nhạc đọc đám huyết tự này, nhất thời rợn cả tóc gáy. Đám huyết tự này giống như chỉ mới vừa viết ra vậy, huyết dịch còn mười phần tươi mới. Trên này viết, Thần Hoàng nghe nói nơi này phát hiện cổ khoáng, lại thường có quỷ dị phát sinh, vì vậy mệnh lệnh bọn họ tới đây dò xét. Bọn họ đi tới nơi này, phát hiện Tự Nhiên Chi Thành là di tích Văn minh của ba vạn sáu ngàn năm trước, trong lòng đại hỉ, vội vàng đưa tin cho Thần Hoàng.

- Thần Hoàng? Ba vạn sáu ngàn năm trước?

Chung Nhạc nhất thời ngẩn ra. Thần Hoàng, chẳng lẽ là Ích Tà Thần Hoàng năm vạn năm trước?

- Tòa thành này, là tòa thành tám vạn sáu ngàn năm trước? Là dấu vết di lưu của nền Văn minh thuộc thời đại trống rỗng, sau khi đại kịch biến phát sinh kia?

Tâm thần hắn đại chấn. Lịch sử của Tổ Tinh từ năm vạn năm trở về trước hoàn toàn là một mảnh trống rỗng. Lúc đó cũng có Thần Ma, cũng có Văn minh, nhưng ghi chép liên quan tới những Thần Ma và Văn minh này lại không lưu truyền tới hiện tại. Mãi tới năm ngàn năm trước, khi Ích Tà Thần Hoàng từ Tử Vi Đế Tinh tới đây, lúc này mới có ghi chép và truyền thừa liên quan tới Văn minh.

Đối với Luyện Khí Sĩ trên Tổ Tinh hiện tại, đoạn tuế nguyệt kia chính là một mảnh trống rỗng. Hết thảy những chuyện phát sinh trong đoạn thời gian đó đều là không biết. Bởi vậy, Luyện Khí Sĩ của Tổ Tinh đều gọi đoạn thời kỳ đó là Thời đại Hắc Ám. Phong Hiếu Trung vì muốn nghiên cứu luân thứ sáu, Bí cảnh thứ sáu, thậm chí còn chuyên môn đi tìm mộ táng của những Thần Ma ở thời đại kia, moi bọn họ từ dưới lòng đất lên.

Chung Nhạc biết rõ, đoạn thời gian đó hẳn là thời kỳ hỗn loạn sau khi Lục Đạo Luân Hồi sụp đổ tan rã hình thành, cũng là thời kỳ Phục Hy Thần Tộc chuyển biến thành Nhân Tộc. Một cái Hoàng tộc vĩ đại từ cao cao tại thượng, luân lạc thành Nhân Tộc địa vị bi thảm hiện tại, toàn bộ đều phát sinh tại Thời đại Hắc Ám này.

Hắn tiếp tục đọc huyết tự trên tường thành. Bên trên trước trước sau sau viết, đám Thần Ma bộ hạ của Ích Tà Thần Hoàng phát hiện tòa thành này liên lụy tới một bí mật cực lớn. Bọn họ đào móc ra từ trong thành rất nhiều di tích cổ lão, rất nhiều lăng mộ của Thần Ma Thượng Cổ, biết được rất nhiều bí mật Thượng Cổ.

Theo mộ táng bị đào móc ra, sự kiện quỷ dị càng lúc càng nhiều. Thỉnh thoảng có Thần Ma khó hiểu chết thảm, hơn nữa còn có lực lượng quỷ dị tập kích. Cỗ lực lượng này cực kỳ đáng sợ, dò xét không ra lai lịch.

Nhưng Thần Hoàng có lệnh, kẻ nào cũng không thể lùi bước. Vì vậy bọn họ không ngừng thâm nhập đào móc tòa cổ thành này. Càng lúc càng nhiều bí mật lộ ra, mà Thần Ma chết ở chỗ này cũng càng lúc càng nhiều. Cuối cùng, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được khu vực hạch tâm của tòa Tự Nhiên Chi Thành này. Bọn họ nhìn thấy chuyện tình cực kỳ đáng sợ ở nơi đó, cũng biết được nguồn gốc của tòa cổ thành này.

Lúc này, quỷ dị trong lúc bất chợt bạo phát, bọn họ liều mạng đào tẩu, nhưng đều không thể chạy thoát. Rất nhiều Thần Ma táng thân trong quỷ dị, chỉ có bọn họ chạy được tới đây. Nhưng bọn họ tuyệt vọng phát hiện, đã không còn đường quay đầu rồi.

Chung Nhạc đọc xong huyết thư trên tường thành, câu nói sau cùng là:

- Bước vào cửa này, không có đường lui, quỷ dị bạo phát, chỉ còn thi cốt!

Hắn khẽ ngẩn người:

- Không có đường lui? Không ra được sao?

Hắn vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía cửa thành. Chỉ thấy cái miệng cửa thành đã khép kín, quả nhiên không thể rời khỏi cửa thành. Hắn phi thân bay lên, chỉ thấy tường thành theo hắn bay lên cũng dâng cao lên. Bắn bay cao bao nhiêu, thành tường kia cũng dâng lên bấy nhiêu, thủy chung không thể bay lên không trung, cũng không thể bay qua tường thành.

Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh, đáp xuống. Hắn căn bản không chú ý tới cửa thành đóng lại lúc nào. Cửa thành lớn như vậy, nếu khép lại, động tĩnh nhất định không nhỏ, khẳng định không thoát khỏi cảm nhận của hắn. Như vậy chỉ có một khả năng.

- Từ ngoài thành nhìn cửa thành, cửa thành là mở. Nhưng từ bên trong thành nhìn cửa thành, cửa thành là đóng! Tòa thành này, chính là một cái phong ấn chỉ có thể vào không thể ra, là một cái phong ấn đại hình!

Chung Nhạc vươn tay nắm lấy đám lục đằng trên tường thành kia, dùng sức kéo một cái, nhổ tận gốc đám lục đằng. Chỉ thấy mặt đất mở ra, vô số rễ lục đằng quấn trên một cái đầu lâu thật lớn. Hắn lại dùng lực kéo, càng nhiều đầu lâu nữa từ trong lòng đất chui ra. Sau đó là một đám thi cốt Thần Ma. Đám lục đằng này đều là quấn trên từng cỗ từng cỗ thi cốt Thần Ma khổng lồ. Đám thi cốt này, chính là thi cốt của đám Thần Ma do Ích Tà Thần Hoàng phái tới thăm dò nơi này, cuối cùng chết tại mảnh tuyệt địa này.

Mồ hôi trên trán Chung Nhạc tuôn ra, trái tim phanh phanh nhảy loạn. Đường trở về đã đứt, đám Thần Ma chạy trốn quỷ dị bạo phát kia hết thảy đều chết ở chỗ này, không một người nào chạy thoát. Hắn cố lấy lại bình tĩnh, da đầu vẫn có chút tê dại. Hiện tại đường lui đã đứt, ngay cả các Thần Ma bộ hạ của Ích Tà Thần Hoàng cũng không ra được, hắn tự nhiên cũng không thể nào mở ra cửa thành, rời khỏi nơi này.

- Tân Hỏa, ngươi có biện pháp gì rời khỏi nơi này không?

Chung Nhạc dò hỏi. Tân Hỏa từ trong Thức hải hắn bay ra, quan sát bốn phía, nói:

- Nếu muốn trực tiếp phá giải cửa thành, không có khả năng! Cửa thành là miệng của con cháu đời thứ nhất Tiên Thiên Ma Thần, với thực lực hiện tại của ngươi, còn không làm được bước này. Cần phải tìm ra hạch tâm phong ấn, mới có thể phá giải phong ấn, để cho cái miệng con cháu đời thứ nhất Tiên Thiên Ma Thần mở ra, mới có đường đào sinh!

- Như vậy, chỉ có tiếp tục thăm dò nơi này, mới có thể tìm được đường rời khỏi!

Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, đảo mắt quét nhìn tường thành, nỗ lực tìm kiếm càng nhiều đầu mối hữu dụng. Trên tường thành ngoại trừ đoạn văn tự ghi chép này, cũng không còn những văn tự nào khác nữa. Hắn đào đám thi cốt Thần Ma này từ dưới lòng đất lên, tinh tế kiểm tra, cũng không phát hiện thêm thứ gì hữu dụng.

- Quỷ dị mà những Thần Ma này cũng không thể chạy thoát, rốt cuộc là cái gì?

Hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Nơi này bị lực lượng thần bí bao phủ, nhìn không rõ quá xa, tựa hồ cả tòa thành đều bị một tầng sương mù bao phủ vậy. Hắn cất bước tiến về phía trước, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, tìm được khu vực hạch tâm mà đám Thần Ma này đã nói, mới có khả năng phá giải phong ấn, sống sót rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui