Nhân Đạo Chí Tôn

Tiếng đàn ngừng lại, đột nhiên giọng nói của một tiểu nữ hài từ hư không vọng lại:

- Ngọn lửa thối, Tiểu Phục Hy, ta không phải giúp các ngươi đâu đấy, ta là báo thù cho đồng tộc Địa Hoàng bị tử nạn!

Chung Nhạc nghiêm túc nói:

- Đa tạ Cầm tỷ tỷ!

Tiếng đàn đột nhiên vang lên, Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn thì thấy cùng lúc đó Tự Nhiên Chi Thành nứt ra một đường. Tự Nhiên Chi Thành đã bị vỡ ra bởi uy năng của tiếng đàn Hạo Dịch Cầm.

- Cầm tỷ tỷ, trận chiến năm đó, tại sao…

Chung Nhạc lưỡng lự một chút, nói:

- Tại sao các ngươi không tham chiến?

Tiếng đàn xa dần:

- Việc năm đó rất phức tạp. Bọn ta vướng bận rất nhiều lý do, không thể xuất chiến. Linh của chư vị Địa Hoàng đều bị chặn lại, không thể hạ giới. Băng sơn ngươi thấy trên mặt nước là một góc của băng sơn, còn phần to lớn dưới nước và âm lưu thì ngươi không thể nhìn thấy…

Tiếng đàn biến mất, Hạo Dịch Cầm đã trở về Đế Lăng.

Chung Nhạc trầm mặc, ngay cả linh của Đế Hoàng cũng bị chặn trong Hư Không Giới không thể hạ giới sao?

Đây là kẻ như thế nào lại có sức mạnh đáng sợ như vậy?

Tinh thần hắn bỗng trở nên phấn chấn, cười nói:

- Đại Chân Lão Mẫu, giờ nên giải quyết vấn đề giữa chúng ta rồi.

Đại Chân Lão Mẫu nổi da gà, vội cười:

- Chung Sơn thị, ta tưởng thời gian vừa qua giao tình giữa chúng ta không tồi…

Nó vung hai cái càng nhằm cổ và eo Chung Nhạc cắt tới, đồng thời cái mông vươn cao, từ sau mông bắn tơ về Chung Nhạc.

Chung Nhạc cúi người:

- Đại Chân Lão Mẫu, ngươi đừng phản kháng nữa, phản kháng cũng vô ích thôi!

Vào khoảnh khắc hắn cúi người, Thần Dực Đao trong các quầng sáng sau lưng hắn bay lên, một đao chém đứt hai cái càng, chém đứt vô số tơ nhện!

Đại Chân Lão Mẫu vù một tiếng biến thành nguyên hình, thân hình xoay tít, những chiếc xương nhọn hoắt quanh người giống như răng cưa sắc nhọn keng keng keng va chạm với Thần Dực Đao.

Chỉ trong nháy mắt đa có vô số chiếc xương bị Thần Dực Đao chém gãy, nhưng Thần Dực Đao cũng bị vỡ.

Bùm bùm bùm!

Từng cái bọc độc trên lưng Đại Chân Lão Mẫu phát nổ, khó độc, khí độc và nước đôc bắn về phía Chung Nhạc.

Uy năng của một lạy kia của Chung Nhạc cũng bạo phát uy lực, sau lưng vạn thần vây quanh cùng bái lạy.

Vạn Thần Triều Bái!

Uỳnh uỳnh!

Khói độc, khí độc, nước độc bị một chiêu này xung kích ngược trở lại, ngay cả Đại Chân Lão Mẫu cũng bị bay ra sau. Đại Chân Lão Mẫu lập tức thừa thế bay lên, từ dưới bụng phụt ra các đạo hắc quang đẩy nó bay lên chạy ra ngoài thành, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy!

Nó biết Chung Nhạc sẽ không bỏ qua cho nó, lúc trước Tự Nhiên lão tổ vẫn còn Chung Nhạc còn cần nó để kiểm chứng phán đoán của mình, giờ linh của Tự Nhiên lão tổ đã biến mất, nó không còn giá trị lợi dụng gì nữa rồi!

Nó không phải không có hy vọng chạy thoát, vừa rồi tiếng đàn đã phá vỡ một khe hở của Tự Nhiên Chi Thành nên cho nó một cơ hội thoát khỏi đây. Nếu Tự Nhiên Chi Thành vẫn là không gian bịt kín thì chắc chắn nó không thoát được cái chết, nhưng Tự Nhiên Chi Thành đã bị vỡ thì chỉ cần thoát ra ngoài nó vô cùng chắc chắn có thể thoát được sự truy sát của Chung Nhạc.

Đúng lúc nó bay lên không, thân hình Chung Nhạc biến thành cự nhân nghìn trượng, hai tay cầm Thần Dực Đao chém về phía trước.

Đao quang hoành tảo trăm dặm, càng ngày càng dài, Đại Chân Lão Mẫu đã tới gần khe nứt của Tự Nhiên Chi Thành, đang chuẩn bị lao qua thì đao quang chém xuống khe nứt, chém đôi người nó.

Hai nửa nhục thân của Đại Chân Lão Mẫu đập lên tường, huyết nhục bay tán loạn.

Chung Nhạc thò tay lắc mạnh, vô số Bằng Vũ Kim Kiếm bay ra, biến thành vòng xoáy, thành kiếm vũ, kiếm quang bay qua bay lại chém nát huyết nhục của Đại Chân Lão Mẫu, chém vỡ vô số trứng sâu!

- Mãng Cổ!

Phía sau Chung Nhạc xuất hiện hư ảnh của Tinh Thiềm ba chân khổng lồ, gầm lên một tiếng khiến những mảnh vụn của nhục thân Đại Chân Lão Mẫu đã tan càng thêm nát.

Đôi vũ dực phía sau hắn lấp loáng kim quang giang rộng, vỗ mạnh, đem theo thần hỏa lao về phía ngoài thành, Thái Dương Thần Hỏa thiêu đốt mọi thứ thành tro bụi!

- Chung Sơn thị, ta và ngươi huyết hải thâm thù, không đội trời chung!

Đột nhiên nguyên thần của Đại Chân Lão Mẫu trùng sinh trong ánh lửa, hét lên rồi chạy ra ngoài thành. Nó không hổ là Mẫu Thần của Côn tộc, rất khó giết, bị Chung Nhạc đả kích như vậy vẫn không chết, nguyên thần vẫn còn.

Rõ ràng thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của nó đã có tác dụng, chính là nó để vô số trứng trên lục địa này, biến thành vô số Côn tộc. Những côn tộc này tế tự nó, giữ nguyên thần nó bất diệt!

- Đại Chân, ngươi còn nhớ môn Thiên Địa Thổ Phụ Tế Tự Pháp ta truyền cho ngươi không?

Chung Nhạc cười khảy.

Đại Chân Lão Mẫu khựng lại, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại nhắc tới môn công pháp này.

Chính môn Thiên Địa Thổ Phụ Tế Tự Pháp này hại nó rơi vào hoàn cảnh bây giờ. Nếu không phải Chung Nhạc giả dạng thần đèn lừa tế mất hơn một nửa tu vi pháp lực của nó thì nó đã không bị Chung Nhạc truy sát, không đến mức phải chạy vào Tự Nhiên Chi Thành.

Nhưng Thiên Địa Thổ Phụ Tế Tự Pháp cần phải bố trí tế đàn trước rồi mới thi triển được, Chung Nhạc cho dù luyện xong mấy tòa tế đàn thì giờ chắc cũng không thể kịp tế đâu nhỉ?

Mà nó chỉ cần thoát ra khỏi thành là sẽ tiêu diêu tự tại, Chung Nhạc căn bản sẽ không đuổi kịp chứ đừng nói là tế nó.

- Trên đường tới đây ta đã bố trí một tà Thiên Địa Thổ Phụ Tế Đàn bên ngoài thành đợi ngươi xuất thành. Ở khoáng mạch Thần Kim ta cũng bố trí tế đàn, chỉ cần ngươi vào đó là ta có thể tế ngươi.

Tiếng của Chung Nhạc vọng tới, dnlm vừa bay ra khỏi Tự Nhiên Chi Thành thì giật mình, đang định quay lại thì Thần Kim khoáng mạch bừng sang, hiện lên các đạo đồ đằng văn, chính là Thiên Địa Thổ Phụ Tế Tự Pháp đồ đằng văn.

- Thiên Địa Thổ Phụ Tế Tự Pháp cũng không tế chết được ta!

Đại Chân Lão Mẫu hét lên, cố gắng lao tới điểm tận cùng của khoáng mạch, nguyên thần của nó càng ngày càng nhạt, tu vi pháp lực bị tế luyện vào trời đất, nguyên thần khô héo, linh đang tiêu tan hồn phách đang bị thiêu đốt.

Không chỉ nó, ngay cả Thần Kim khoáng mạch cũng đang rực cháy, bị tế cho thiên địa!

Chung Nhạc lại tế của dãy Thần Kim khoáng mạch!

Nguyên thần Đại Chân Lão Mẫu kêu lên thảm thiết, trở nên nhạt dần, cuối cùng hoàn toàn tan biến, hồn phách bị tế vào thiên địa!

Chung Nhạc giơ tay lên, Dực Cốt Thần Đao bay vào trong tay, khẽ rung một cái, vô số Bằng Vũ Kim Kiếm bay ra đáp xuống xương cánh, lại biến thành Thần Dực Đao, được hắn lật tay cắm vào quầng sáng sau gáy, hắn lẩm bẩm:

- Thật ra ta định dùng Thần Kim khoáng mạch làm mồi dẫn tế cả tỏa Tự Nhiên Chi Thành. Chỉ là ta không chắc chắn, hơn nữa vào trong thành thì cảm ứng với trận pháp biến mất. Nhưng để giết ngươi thì quá đủ…

Chỉ tiếc rằng, lời này Đại Chân Lão Mẫu không nghe được, nếu không chắc chắn nó sẽ cực kỳ kinh hoàng, chỉ hận không thể thoát khỏi Tổ Tinh không bao giờ quay lại nữa.

Bị một kẻ tâm cơ như Chung Nhạc nhắm tới, e là chẳng ai có thể ngủ ngon được.

- Không giết ngươi thì ta ăn không ngon ngủ không yên, nhỡ ngươi tiết lộ thông tin ta có bảo vật trong Tự Nhiên Chi Thành nói ta là Phục Hy thì tính mạng ta khó giữ.

Chung Nhạc ngẩng lên quan sát Tự Nhiên Chi Thành, nói nhỏ:

- Tiên thiên chi khí, tiên thiên chi khí rốt cuộc ở đâu?

Đột nhiên khe nứt trên tường thành chấn động rồi khép lại một chút!

Chung Nhạc chấn kinh, tiếng của Tân Hỏa vọng ra, kêu lên:

- Nhạc tiểu tử, tòa thành này sắp đóng lại rồi, không thể ở lại nữa!

Tự Nhiên Chi Thành là nhục thân của Tự Nhiên lão tổ, rõ ràng trước khi chết hắn đã luyện thành bất tử chi thân hơn nữa còn cao minh hơn cả Chung Nhạc!

Cho dù hắn đã chết thì bất tử chi thân vẫn còn, vẫn có thể hồi phục thương thế. Cho dù là vết thương do thần binh Thiên Đế của Hạo Dịch Cầm tạo nên!

Chung Nhạc tim đập loạn, nói lớn:

- Tân Hỏa, tiên thiên chi khí ở đâu? Còn nữa, hơn tám vạn năm nay, linh lực mà Tự Nhiên lão tổ lấy giấu ở đâu?

Tân Hỏa vội nói:

- Tiên thiên chi khí không rõ, còn linh lực hắn lấy thì chắc chắn là trong Lục Đạo Luân Hồi. Hắn dùng Lục Đạo Luân Hồi luyện hóa chúng sinh, chắc chắn là giấu trong đó!

- Lục Đạo Luân Hồi?

Chung Nhạc phấn chấn, Lục Đạo Tiểu Luân Hồi của Tự Nhiên lão tổ chính là lục đại nguyên thần bí cảnh của hắn. sáu tòa bí cảnh này được luyện thành Tiểu Luân Hồi, có uy năng khó tin!

Hạo Dịch Cầm không phá hủy Lục Đạo Tiểu Luân Hồi, nó vẫn lơ lửng tại nơi Tự Nhiên lão tổ hồn bay phách tán. Chỉ là chúng quá lớn, lớn nhất có lẽ tương đương với Tự Nhiên Chi Thành, rất khó lấy đi.

Chung Nhạc lao đi, Tự Nhiên Chi Thành lại chấn động, tiếp tục khép lại thêm một chút.

Chung Nhạc tế đèn đồng, pháp lực tràn ào ạt vào cây đen, cuốn về phía sáu quầng sáng.

Trong cây đèn đồng lập tức bạo phát lực dẫn khủng bố, bóp méo không gian, kéo quầng sáng đó vào trong cây đèn.

Uỳnh uỳnh!

Lại một tiếng chấn động khác, trên tường Tự Nhiên Chi Thành, khe hở kia chỉ còn rất hẹp.

Chung Nhạc sắc mặt kịch biến, cuối cùng sáu đạo Tiểu Luân Hồi cũng bị kéo vào trong đèn đồng, hắn lập tức bay lên, lắc mình biế thành Kim Ô ba chân bay đi.

Thân thể hắn trở nên cực kỳ mảnh, lao vút qua khe hở trên tường, lúc này Tự Nhiên Chi Thành chấn động lần nữa, khép hẳn lại kẹp chặt cứng ba chân của hắn.

Chung Nhạc không chớp mắt, tế Bằng Vũ Kim Kiếm chém đứt ba chân mình.

- Nguy hiểm thật, nếu kẹp ở cổ thì ta phải chặt đầu mình mất. Không biết khi đó bất tử chi thân của ta có hồi phục được không?

Chung Nhạc thở phào, trong lòng vẫn còn thấy sợ.

Thần Kim khoáng mạch vẫn đang rực cháy, bị tế cho thiên địa. Chung Nhạc nhìn khoáng mạch, có lẽ nó cũng không giữ được nữa, không thể nào còn giữ Thần Kim.

- Đáng tiếc, nếu giữ được dãy khoáng mạch này thì Kiếm Môn ta mỗi người sẽ có một món thần binh…

Hắn thầm thở dài, lấy sáu đạo Tiểu Luân Hồi từ trong cây đèn đồng kiểm tra từng cái. Đến khi thấy Âm Dương Luân Hồi, hắn thấy cái hố chôn xác kia, vô số thi cốt của Phục Hy thị bị trấn áp dưới đó, không ngừng bị luyện hóa.

- Tộc nhân của ta…

Chung Nhạc sống mũi cay cay, miệng nở nụ cười mà lệ tuôn rơi:

- Cùng ta về nhà!

Hồn quy lai hề, dữ quân đồng tại!

Hồn quy lai hề, huynh đệ đồng bào!

Hồn quy lai hề, thỉ chí phục hưng!

Hồn quy lai hề…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui