Nhân Đạo Chí Tôn

Không gian nơi này tựa hồ bị vặn vẹo, Khâu Cấm Nhi vươn tay ra nhẹ nhàng gạt một cái, đã thấy không gian xao động giống như là sóng gợn vậy.

- Sư ca, ta không cảm giác được nhục thân của ta nữa rồi!

Khâu Cấm Nhi thất thanh nói.

Chung Nhạc cũng không thể cảm ứng được nhục thân của chính mình, chỉ có thể cảm giác được Nguyên thần của chính mình, vô cùng quỷ dị.

Hai người thoáng an định tâm thần, ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng đám linh hồn kia bay đi. Chỉ nhìn thấy một cây cầu thật dài do quang mang hình thành, không biết từ chỗ nào tới, kéo dài qua tinh không vô tận. Đám vong linh kia chính là bay lên cây cầu lớn này, đang lũ lượt đi dọc theo cùng một phương hướng.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi liếc nhìn nhau một cái, hai người cùng bay thẳng lên không trung. Chung Nhạc trong lúc lơ đãng nhìn xuống dưới, không khỏi thoáng ngẩn ra. Hắn nhìn thấy một chính mình khác và một Khâu Cấm Nhi khác đang đứng tại chỗ cũ.

- Đây là…

Trong lòng hắn chấn động:

- Nhục thân của ta và Cấm Nhi!

Nhục thân của bọn họ vẫn lưu lại tại chỗ, cái bay lên là Nguyên thần của bọn họ.

Khâu Cấm Nhi tâm tư tỉ mỉ, cũng phát hiện ra một màn này, không khỏi dùng sức nắm chặt tay của Chung Nhạc.

Tốc độ linh hồn trôi đi cực nhanh, so với nhục thân phi hành cũng càng nhanh hơn, không có bất kỳ lực cản nào. Ngay cả Chung Nhạc cũng bị dọa cho sợ hết hồn. Bọn họ vừa mới bay lên không trung, sau một khắc đã đi tới trên tòa quang kiều kia. Tốc độ này, trước đây hắn căn bản là không cách nào tưởng tượng.

Đám linh hồn trên quang kiều nhiều tới bất tận, nhìn không thấy điểm cuối. Không biết có bao nhiêu linh hồn ở trên quang kiều đang gian nan tiến về phía cùng một phương hướng. Mà quang kiều cũng tự động chuyển động, tốc độ cũng cực nhanh.

Đứng trên quang kiều nhìn xuống dưới, chỉ thấy từng khỏa từng khỏa Tinh cầu màu xanh lục vô cùng to lớn, vô thanh vô tức lướt qua dưới chân bọn họ.

Toàn thể Ngục Giới là một Tinh hệ Ngân Hà thật lớn, mỗi một cái nháy mắt đều có mấy ức vạn sinh linh bởi vì đủ các loại nguyên nhân mà tử vong, bị lực lượng vô danh hấp dẫn tới trên tòa quang kiều này, vô thanh vô tức di chuyển. Màn tràng diện này vô cùng quỷ dị đồ sộ.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi gia tốc bay nhanh về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, trong nháy mắt đã bay qua không biết bao nhiêu ức vạn dặm.

So với đám linh hồn phía dưới kia, thân thể của bọn họ vô cùng vĩ ngạn, giống như Thiên Thần vậy, tốc độ tự nhiên nhanh tới kinh người.

Bay đi không biết bao lâu, vượt qua không biết bao nhiêu Tinh cầu và Tinh hệ Thái Dương, tòa quang kiều này vẫn như cũ không nhìn thấy điểm cuối, đám linh hồn chậm rãi nhúc nhích trên quang kiều cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng gầm giận dữ vang lên, mạnh mẽ kinh người. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi vội vàng dừng lại, chỉ thấy Nguyên thần của một tôn Ma Thần bị lực lượng vô danh dẫn dắt, không ngừng giãy dụa, cũng đang bay về phía quang kiều.

Nguyên thần của tôn Ma Thần kia sớm đã tu thành Thuần dương, thực lực cường đại, nhưng đối diện cỗ lực lượng vô danh kia, căn bản là không có đất dụng võ.

- Lão tử vẫn chưa chết! Lão tử còn có thể cứu chữa một chút!

Tôn Ma Thần kia dữ tợn hung ác, bị đưa lên tới trên quang kiều, hạ xuống đất cười lạnh, nói:

- Muốn để lão tử đầu thai chuyển thế? Không có cửa đâu! Một đời tu vi của lão tử mạnh mẽ vô cùng. Chỉ là kỹ kém một bậc, bị cừu gia ám toán, các ngươi liền xử ta chết, để cho ta đầu thai chuyển thế, thật không thể nói đạo lý!

Ngao hống!

Thân thể hắn đột nhiên bành trướng lên, mở miệng hút mạnh một cái, một ngụm thôn phệ hơn mười vạn linh hồn trên quang kiều. Răng rắc răng rắc nhai, nuốt xuống, mở miệng tán thưởng:

- Thật là ngon! Dĩ vãng sao có thể dễ dàng ăn linh hồn như thế? Vẫn là nơi này tốt a! Có thể ăn sảng khoái như vậy! Cũng được! Nếu đã tới đây rồi, vậy trước tiên ăn no một chút. Sau khi ăn no rồi lại giết trở về Ngục Giới, tiếp tục làm Đại Ma Vương của ta!

Tôn Ma Thần kia liên tục há miệng thôn phệ, ăn và bụng mấy trăm vạn linh hồn. Hắn đang ăn vô cùng khoái hoạt, đột nhiên một sợi dây xích vô cùng thô to chợt bay tới, thuần một màu đen thông thấu, soạt một tiếng đã xuyên thấu Nguyên thần của tôn Ma Thần kia, quấn mấy vòng quanh cổ hắn. Sợi dây xích khẽ kéo mạnh một cái, đã lôi kéo hồn phách của tôn Ma Thần kia từ trong Nguyên thần bay ra.

- Ma đầu lớn mật, lại dám nhiễu loạn sự thanh tịnh của Địa Ngục!

Chung Nhạc thuận theo sợi xích nhìn lại, chỉ thấy một tôn Thần Nhân Ngưu Đầu bay tới, tay cầm một đầu sợi dây xích, khóa lại hồn phách của tôn Ma Thần kia, kéo tới trước mặt.

Thân thể hắn vô cùng khổng lồ, cơ hồ có kích thước như một khỏa Tinh cầu vậy. Hắn vươn tay nâng hồn phách của tôn Ma Thần kia trong lòng bàn tay. Tôn Ma Thần kia làm sao còn có đảm lượng, vội vàng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.

- Bản thân ngươi tự tìm đường chết, làm trái Thiên Điều, đừng trách ta lòng dạ độc ác!

Tôn Thần Nhân Ngưu Đầu kia cười lạnh, bàn tay còn lại nâng lên một thanh trát đao, đặt hồn phách của tôn Ma Thần kia xuống dưới trát đao. Soạt một tiếng, cái đầu của hắn đã rơi xuống đất, hồn phi phách tán.

- Nếu ngươi không phạm lỗi, thôn phệ nhiều linh hồn như vậy, ta lại có thể chém chết ngươi, sau đó ăn tươi Linh của ngươi sao?

Ánh mắt tôn Thần Nhân Ngưu Đầu kia cực kỳ xảo trá, nhìn chằm chằm Linh của tôn Ma Thần kia, bộ dạng chảy nước miếng. Hắn vươn tay liền bắt lấy tôn Linh đã luyện tới Thuần dương kia, dự định nhét vào trong miệng.

- Hắc hắc… ngày thường linh hồn chết quá nhiều, nhưng Thần Ma chết quá ít, ta muốn ăn chút đồ ngon cũng đều khó khăn được. Gặp phải một tên như ngươi, xem như ta vận khí tốt…

Đột nhiên, tôn Thần Nhân Ngưu Đầu kia nhìn thấy Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi một đen một trắng phiêu phiêu đãng đãng đứng trên quang kiều, nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng để Ma Thần Chi Linh kia sang một bên, trong lòng ác niệm đại phát:

- Thay vì bị vạch trần, không bằng đơn giản chơi chết hai tên Vô Thường Thần Tộc này luôn, vậy sẽ không bị bại lộ! Cho dù Phủ phán có muốn tra, cũng không tra được tới trên đầu của ta!

Hắn ác niệm vừa mới sinh ra, liền vươn tay chụp về phía Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi. Bàn tay hắn to lớn khôn cùng, hoàn toàn che khuất bầu trời.

Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, vội vàng thôi động Lục Hồn Phiên. Từ trong mi tâm hắn bay ra một tấm đại phiên, phần phật vung lên. Tôn Thần Nhân Ngưu Đầu kia hét thảm một tiếng, hồn phách bị lôi ra bên ngoài cơ thể, soạt một tiếng rơi vào trong Lục Hồn Phiên. Tại chỗ chỉ còn lại nhục thân một tôn Thần Linh Ngưu Đầu, đã không có hồn phách.

- Lão gia tha mạng!

Trong Lục Hồn Phiên, khuôn mặt của tôn Thần Nhân Ngưu Đầu kia chậm rãi xuất hiện, luôn miệng xin tha.

- Ta sao lại mạnh như vậy?

Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, cảm thấy không thể tin nổi:

- Đây chính là một tôn Thần Minh a, cứ như vậy bị ta thoáng cái bắt giữ rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui