Nhân Đạo Chí Tôn

Tinh thần nàng ba động, truyền ca khúc chính mình ngâm xướng ở trong biển kia vào trong não hải Chung Nhạc. Ca khúc dùng Tiên Thiên Thần Ngữ hát lên, về mặt ca từ, Chung Nhạc chính là hoàn toàn không hiểu được, căn bản không biết là đang hát cái gì. Nhưng bài hát này hết lần này tới lần khác lại lạc ấn vào trong đầu hắn, không thể nào xua đi được. Hơn nữa, mỗi khi hát xong một lượt, sẽ khiến cho hắn có thêm một loại cảm ngộ đối với Lục Đạo Luân Hồi, vô cùng kỳ diệu.

- Xong rồi! Chúng ta có thể đi rồi!

Chung Nhạc thoáng chần chờ một chút, có lòng muốn học da mặt dày của Tân Hỏa, nhưng lại cảm thấy da mặt mình vẫn là mỏng một chút, chỉ đành mặt dày nói:

- Thần Hậu nương nương, cơ duyên mở ra Bí cảnh Huyết Mạch vừa rồi mới nói kia, có thể tặng ta mấy cái hay không?

- Cái này đơn giản thôi! Ngươi muốn tặng cho kẻ nào, ta sẽ trực tiếp giúp kẻ đó mở ra Bí cảnh Huyết Mạch là được!

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời đại hỉ. Chỉ thấy trước mắt thiên địa biến hóa, bọn họ lại trở về trước cánh cửa vào kia.

Lúc này, Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ vẫn còn hết nhìn Đông tới nhìn Tây, thủy chung cũng không thấy Chung Nhạc đang ở đâu. Đang lúc bọn họ ngạc nhiên, Chung Nhạc và một nàng nữ tử xinh đẹp không thể miêu tả đồng thời xuất hiện trước mặt bọn họ, lại dọa cho hai người sợ hết hồn. Bạch Thương Hải không khỏi kêu khổ, nói:

- Chung huynh, ngươi có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy được không? Hiện tại thân thể ngươi là một bộ khô lâu, đột nhiên biến mất đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại gần như vậy, có thể hù chết người a! Vị cô nương này là…

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Vị này chính là Thần Hậu nương nương!

Hắn cũng không nói rõ lai lịch của Thần Hậu nương nương, chỉ nói tên họ. Dù sao, lai lịch của Thần Hậu nương nương thật sự quá dọa người, nói ra chưa chắc đã là chuyện tốt. Vạn nhất Hậu Thổ nương nương còn có cường địch tại thế, nghe được lai lịch của Thần Hậu nương nương, chạy tới đây tìm kiếm, tìm được Thần Hậu nương nương ngược lại cũng thôi, tìm được bọn họ, chính là tử kỳ của bọn họ rồi! Cho nên, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

- Thần Hậu nương nương tới đây sớm hơn chúng ta một bước, có một chút cơ duyên Lục Đạo Luân Hồi, nàng nói có thể phân cho chúng ta một chút!

Chung Nhạc nói:

- Nương nương, vị này chính là Bạch Thương Hải, là Bạch Trạch Thần Tộc! Cầu nương nương ban cho hắn một đạo cơ duyên!

Thần Hậu nương nương bấm tay búng một cái, một đạo Thần quang bay ra, rơi vào trong cơ thể Bạch Thương Hải. Bạch Thương Hải nhất thời cảm thấy nhục thân và Nguyên thần chính mình có một quan ải trọng đại được đả thông, khí huyết Nguyên thần và nhục thân tương dung, thọ mệnh tương liên. Huyết mạch và thọ nguyên đồng thời trùng kích, hình thành một cái Bí cảnh. Bí cảnh thứ sáu, Bí cảnh Huyết Mạch cứ như vậy dễ dàng mở ra!

Hắn cảm thấy kinh lịch lần này của chính mình giống như mộng huyễn vậy. Hắn chưa từng nghĩ qua chính mình xui xẻo cả đời, lại có thể có một ngày may mắn giống như hôm nay. Không ngờ thời lai vận chuyển, trong lúc mơ mơ hồ hồ đã mở ra luân thứ sáu. Thiếu niên Bạch Trạch thị đột nhiên gào khóc, ôm lấy cánh tay Chung Nhạc, nước mắt nước mũi tuôn rơi, vừa khóc vừa kể lể:

- Ta tiến vào Cổ địa vực Thần Tàng nhiều năm như vậy, chính là sao chổi chiếu mệnh, mỗi lần đều là bị người ta cướp đoạt, mỗi lần đều là hai tay trống trơn, cái gì cũng không chiếm được, mỗi lần đều là sợ hãi ẩn núp. Ta lo lắng sẽ khắc chết người khác, hết lần này tới lần khác vẫn là đã khắc chết rất nhiều người… Cái gì cũng không có phần của ta! Cái gì cũng không có a! Ta trước giờ còn chưa từng đạt được một tia cơ duyên nào! Đừng nói là cơ duyên, cho dù là những Luyện Khí Sĩ khác nhìn thấy ta, đều là có thể chạy được bao xa thì chạy bao xa, cơ duyên nhìn thấy ta cũng là có thể chạy được bao xa liền chạy bao xa… Sắp tám năm rồi, sắp tám năm rồi! Ta đây là lần đầu tiên đạt được cơ duyên…

Bạch Thương Hải ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, thần sắc mong đợi, hỏi:

- Chung huynh, ngươi nói ta có phải đã đổi vận rồi không?

Chung Nhạc rút cánh tay bị hắn ôm lấy về, tinh thần ba động, nói:

- Bạch huynh, ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Ta cảm thấy ngươi cách đổi vận còn rất sớm!

Bạch Thương Hải nhất thời trợn trắng mắt. Chung Nhạc vô thanh cười lớn, bước về phía trước một bước, đi xuống chân núi. Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ vội vàng đi theo sau lưng hắn và Thần Hậu nương nương.

Ma Tam Thọ chợt quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy tòa cung điện trên núi kia trong lúc bất chợt đã không còn bóng dáng, trong lòng không khỏi kinh hãi. Đợi tới lúc bọn họ xuống tới chân núi, Ma Tam Thọ lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tòa ngọc sơn trong suốt kia cũng đã không cánh mà bay, không khỏi rùng mình mấy cái, trong lòng thầm nghĩ:

- Quỷ dị! Quỷ dị! Nơi này quái sự một cái lại một cái! Quả thật quỷ dị…

Đầu tiên là bộ khô lâu Chung Nhạc này nhiều lần biến mất không thấy đâu, sau đó lại đột nhiên xuất hiện. Rồi tới trong cung điện là một đại dương huyết hải mênh mông, về sau đại dương huyết hải này đột nhiên biến mất. Sau đó, lúc Chung Nhạc xuất hiện lần nữa, không ngờ lại có thêm một nữ tử tuyệt sắc. Những sự tình này quả thật vô cùng quỷ dị. Hiện tại, cung điện trên núi và ngọc sơn cũng đều biến mất, không khỏi khiến cho hắn rợn cả tóc gáy.

Đương nhiên, bản thân Chung Nhạc lại không cảm thấy như vậy, là do hắn đã tự mình trải qua việc này. Nhưng trong mắt một kẻ đứng xem Ma Tam Thọ này, nơi này quả thật âm trầm đáng sợ, quỷ khí âm sâm, có thể hù chết chính mình.

o0o

Mà cách ngọc sơn một quãng không xa, Pháp Hoa Sinh và Quân Vô Đạo đều là trừng mắt cứng lưỡi, ngơ ngác nhìn về phía tòa ngọc sơn và cung điện đã biến mất kia, có chút không biết làm sao.

Hai gã Luyện Khí Sĩ cấp bậc tuyệt đỉnh, mỗi người suất lĩnh hơn hai trăm kẻ đi theo, một đường trải qua trăm cay ngàn đắng, tử thương thảm trọng mới đi tới chỗ này. Bên cạnh bọn họ chỉ còn lại mười mấy gã Luyện Khí Sĩ, đều giống như là chim sợ cành cong. Không ngờ mới vừa đi tới dưới chân núi, ngọc sơn và tòa cung điện liền cùng nhau biến mất. Sự đả kích này, suýt chút nữa đã tươi sống đánh bại bọn họ.

Một nàng nữ tử bên cạnh Pháp Hoa Sinh the thé kêu lên, có chút không còn lý trí:

- Cơ duyên! Đại cơ duyên của Cổ địa vực Thần Tàng nhất định là đã rơi vào trong tay bọn họ! Công tử, buộc bọn họ giao ra cơ duyên!

Tâm thần Pháp Hoa Sinh cũng có chút loạn, đã không còn bộ dáng ung dung lúc đầu. Hắn nhìn về phía địa phương ngọc sơn đã biến mất, lại nhìn về phía Chung Nhạc, sắc mặt âm tình bất định.

Chung Nhạc nhíu mày, thấp giọng nói với Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ:

- Các ngươi cẩn thận một chút, đề phòng ám toán!

Sắc mặt Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ ngưng trọng, cũng đều chuẩn bị đề phòng.

Chung Nhạc lại nhìn về phía Quân Vô Đạo. Chỉ thấy mấy nàng nữ tử sau lưng Quân Vô Đạo đang lặng lẽ nói gì đó, hẳn cũng không phải là chuyện tốt. Chỉ là Quân Vô Đạo cũng không lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn luôn quan sát Thần Hậu nương nương.

- Vừa rồi bọn họ là ba người lên núi, vì sao thời điểm đi xuống lại có thêm một vị cô nương nữa?

Quân Vô Đạo đột nhiên thấp giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui