Nhân Đạo Chí Tôn

- Những cường giả này không một ai yếu hơn ta cả, chỉ có người mạnh hơn ta mà thôi. Mà giờ ta bị trọng thương, đừng nói đông thế này, bất cứ ai cũng có thể dồn ta vào chỗ chết.

Chung Nhạc nghĩ:

- Sở dĩ họ không làm vậy có lẽ là vì Bệ, Ngạn huynh đệ ngăn cản.

Bệ, Ngạn huynh đệ dù gì cũng là Bách Thế Thần Hoàng, tu vi thực lực thâm sâu khó lường, nếu họ vô ý để lộ ý muốn bảo vệ Chung Nhạc thì cho dù là Canh Vương Gia cũng không phải cân nhắc.

- Ngoài Bệ, Ngạn huynh đệ ra, Quân Vô Đạo và Canh Vương Gia từng gặp Thần Hậu nương nương. Từ thần thái cử chỉ của họ thì có lẽ đã biết thân phận của nương nương, biết nàng ta là Tiên Thiên Thần Ma. Vì thế có lẽ họ cũng không muốn đối phó với ta.

Chung Nhạc thầm hiểu.

Thật ra mấy người Canh Vương Gia ra mặt ngăn cản Chung Nhạc tiếp tục giết chóc chứ không giết hắn, ngoài nguyên nhân vì Thần Hậu nương nương thì còn lý do khác. Đó chính là Ngục Giới Giới Chủ và Thượng Thiên Vương đều muốn luyện khí sĩ Ngục Giới chết càng nhiều càng tốt.

Thần Tạng Cổ Địa Vực vô cùng quỷ dị, luyện khí sĩ chết càng nhiều thì càng an toàn cho Ngục Giới Giới Chủ và Thượng Thiên Vương.

Việc này tương đương với huyết tế, dùng máu nuôi dưỡng Thần Tạng Cổ Địa Vực, sau đó khi họ vào nơi này thì nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.

Nếu không, cường giả như họ vào trong Thần Tạng Cổ Địa Vực sẽ rất có khả năng bị sức mạnh bí ẩn của nơi này đưa tới Hạ Giới, chuyển thế đầu thai, biến thành sinh linh Hạ Giới.

Nếu vậy thi khả năng hồi sinh của họ là cực thấp.

Việc này không phải không có tiền lệ, vị Ngục Giới Giới Chủ mà Chung Nhạc gặp ở Cốt Giới chính là bị luân hồi chi lực quỷ dị cuốn lấy khi vào Thần Tạng Cổ Địa Vực, đưa tới Hạ Giới, cuối cùng chết già ở đó mà không thoát được.

Mấy người Canh Vương Gia ít nhiều đều biết bí mật đằng sau, không muốn cứ thế để Giới Chủ và Thượng Thiên Vương hái thành quả, đương nhiên phải ngăn cản Chung Nhạc.

Dư Bá Xuyên cười:

- Chung huynh, những cường giả Ngục Giới chúng ta sau này sẽ phải đối phó với cao thủ từ Thiên, Địa, Thần, Vạn Tượng và Ngũ Hành Giới. Trận đối quyết tiếp theo sẽ không hề dễ dàng. Nếu giữa chúng ta tổn thất mấy vị cường giả thì Ngục Giới sẽ tổn thất quá lớn. Ngươi nghĩ có phải không?

Chung Nhạc gật đầu:

- Dư huynh nói rất phải.

Dư Bá Xuyên mừng rỡ:

- Chung huynh cũng nghĩ vậy thì dễ sắp xếp thôi. Mọi người đều đã mệt nhoài, nếu có thể bình yên, mọi người an bình trải qua mười một năm còn lại thì tốt nhất rồi. Chung huynh, có cơ hội chúng ta nên bày tiệc rượu mừng.

Chung Nhạc cười:

- Đúng là bày tiệc mừng. Thật ra, ta và Dư huynh không đánh không quen/ Cùng Lịch huynh, Bệ, Ngạn đều xuất thân từ Tả Nha Tinh Vực, cùng Canh Vương Gia cũng là huynh đệ kết bái. Mọi người đều không phải người ngoài.

Nói rồi hắn cười ha hả, chỉ là lúc này hắn chỉ là cốt thân, thấy hắn há mồm cười mà không phát ra tiếng thật quỷ dị.

Chung Nhạc có dao động tinh thần truyền tiếng cười của mình vào trong não mọi người, những nghĩ lại thôi, làm vậy thì quá khoa trương rồi.

Canh Vương Gia cười khảy, sắc mặt có phần khó coi. Hắn đã nói mạnh mồm rằng nếu Chung Nhạc có thể buộc hắn đứng dậy thì hắn sẽ kết giao huynh đệ với Chung Nhạc, không ngờ vừa dứt lời thì thấy Thần Hậu nương nương khiến hắn lập tức đứng dậy bỏ chạy.

Việc này mà bị Chung Nhạc khui ra đương nhiên thể diện của hắn sẽ mất sạch, nhưng lại không thể nói hắn bị dọa bỏ chạy.

Mà bảo hắn kết bái với Chung Nhạc xưng huynh gọi đệ thì hắn cũng không làm được.

Dù sao hắn cũng là đệ đệ của Giới Đế tiền nhiệm, là cánh tay phải của đương kim Giới Đế và Giới Đế tiền nhiệm, quyền khuynh thiên hạ. Những người qua lại với hắn có ai không phải Thiên Vương Thần Hoàng Giới Chủ?

Chưa nói việc Chung Nhạc không có danh tiếng, không có địa vị, cũng không có tu vi cảnh giới cường đại vô biên, chỉ riêng việc Chung Nhạc là nhân tộc thôi cũng đủ để hắn có đánh chết cũng không kết bái với Chung Nhạc.

Trong lòng hắn vô cùng giằng xé, mục tiêu vốn dĩ của hắn là hàng phục Chung Nhạc biến Chung Nhạc thành thuộc hạ, sau này chắc chắn sẽ là trợ thủ đắc lực cho hắn.

Nhưng giờ lại phải kết bái với Chung Nhạc, khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm ức.

- Kiếp này ta chưa từng thấy kẻ nào mặt dày như hắn. Ta có phải bị hắn ép đứng dậy đâ. Thôi đành, ta mặc kệ hắn, làm như không có việc này. Nhưng Tả Nha Tinh Vực lại có tới bốn cường giả trong thập cường, đúng là không vừa. Lịch Thiên Hành, Bệ, Ngạn cộng với tên vô sỉ kia, một lúc chiếm nửa giang sơn Ngục Giới, đúng là đáng sợ!

Canh Vương Gia nghĩ là thấy khủng bố, một Tả Nha Tinh Vực nhỏ bé là một lúc xuất hiện liền bốn cường giả trong thập cường, lẽ nào Bích Thiên Pháp Vương dạy dỗ tốt vậy?

Bích Thiên Pháp Vương lẽ nào là Đại Thần Thông Giả ẩn thế?

- Nếu mười một năm còn lại có thể giữ cho Thần Tạng Cổ Địa Vực bình an thì đó là cơ hội rất lớn cho tất cả mọi người.

Dư Bá Xuyên đột nhiên nói:

- Tu luyện dưới Hạ Giới tương đương với một trăm mười năm, đủ để các vị có thời gian bù đắp lại những điều còn thiếu sót. Cường giả ở ngũ giới còn lại sẽ không dễ đối phó, hy vọng chư vị sư huynh trân trọng thời gian đó.

Mọi người cùng rời đi.

Tác dụng lớn nhất của Thần Tạng Cổ Địa Vực không phải các loại cơ duyên mà là cho họ có thời gian lâu hơn. Đây là nơi kỳ dị mà Đại Thần Thông Giả thời thượng cổ mở ra. Thời gian bị bóp méo, mười năm ở Hạ Giới mới bằng một ngày ở ngoại giới. Nếu sau này đều tu luyện dưới Hạ Giới thì sẽ bằng một trăm mười năm khổ tu, thành tựu đương nhiên không tầm thường!

Đây mới là cơ duyên lớn nhất!

Chung Nhạc nói lớn:

- Chư vị sư huynh sư tỷ, tiểu đệ lát nữa sẽ tìm các vị uống trà, mong là các vị đừng khách khí!

Mọi người đều dừng bước, sắc mặt cổ quái. Họ tuy hiện tại vẫn giữ trạng thái bình an vô sự nhưng vào đạo trường của đối phương uống trà sao?

Việc này tương đương với vào sào huyệt của đối phương, giao tính mạng của mình vào tay đối phương, ai chịu làm? Một là đối phương người đông thế mahj, hai là đối phương có thể huyết tế chúng sinh Hạ Giới bất cứ lúc nào, thực lực bạo tăng. Thực lực của họ vốn không cách nhau bao nhiêu, nhưng nếu đối phương huyết tế thì có thể áp đảo!

- Nhân tộc Chung Nhạc, gan cũng không nhỏ!

Canh Vương Gia quay lại, cười:

- Ta ở Phủ Giới, nếu ngươi dám tới thì ta sẽ cùng ngươi dập đầu kết bái!

Chung Nhạc vẫy tay với hắn, tinh thần dao động, tiếng cười ha ha truyền vào não Canh Vương Gia.

Canh Vương Gia động nộ:

- Tên này thật ngông cuồng!

- Tĩnh Hầu gót ngọc tới Hàn Giới.

Dư Bá Xuyên cười.

- Chỉ cần ngươi dám tới.

Lịch Thiên Hành thản nhiên nói.

Thúc Dạ lắc đầu:

- Khi ta bế quan không gặp ai.

Bệ và ngạn tươi cười:

- Tới nói chuyện cũ.

Quân Vô Đạo khẽ nói:

- Ta bế quan ở Ngọc Giới, nghênh đón đại gia bất cứ lúc nào. Nếu ngươi dám tới.

Mọi người lần lượt rời đi, Chung Nhạc thở phào, thân thể suýt chút nữa đã ngã ra, trầm giọng nói:

- Bạch huynh, đưa bọn ta trở về.

- Đi đâu?

Bạch Thương Hải có chút không hiểu.

Chung Nhạc nhìn Ma Tam Thọ bị đánh nát bét, nghĩ rồi nói:

- Tới Bát Long Bá Cung trước.

Ma Tam Thọ lập tức có dự cảm không lành.

Không lâu sau, Bạch Thương Hải đứng trước ngọc trì trong Bát Long Bá Cung. Ma Tam Thọ nước mắt giàn giụa:

- Đừng có ném ta xuống đó, dưới đó có nước tiểu…

Tùm!

- Bạch Thương Hải đại gia, Bạch Thương Hải nhị đại gia ngươi ném lão tử xuống thật à! Tam đại gia ngươi.. lão tử hối hận hồi đó, lão tử biết ngay ngươi là Sao Chỏi mà. Vốn dĩ không nên tè xuống ngọc trì, kết quả báo ứng lên đầu ta rồi. Tứ đại gia ngươi…

Ma Tam Thọ chửi bới luôn mồm, Bạch Thương Hải coi như không nghe thấy gì, nói với Chung Nhạc ở bên cạnh:

- Chung huynh, vẫn là chủ ý của ngươi hay, ngươi xem hắn càng ngày càng khỏe ra. Có nghĩa là thương thế bắt đầu lành rồi… Đừng chửi nữa đi Tam Thọ, kẻo lại uống vào bụng. Dù sao cũng là nước tiểu của ngươi, ngâm một chút có gì đâu.

- Có giỏi thì ngươi xuống đây!

Ma Tam Thọ nộ hỏa xung thiên.

Bạch Thương Hải nhún vai coi như không nghe thấy.

Chung Nhạc khuyên:

- Tam Thọ, đừng chửi hắn nữa, kẻo không biết ngươi gặp kiếp lúc nào không biết đâu.

Ma Tam Thọ rùng mình, vội vàng ngậm mồm lại.

Chung Nhạc cũng tĩnh lặng điều dưỡng, nghĩ thầm:

- Khổ tu trăm mười năm dưới Hạ Giới đúng là tốt, chưa biết chừng có thể đột phá, luyện thành Lục Đại Luân Hồi Đại Đạo, hồi phục chân thân. Nhưng giao lưu với các luyện khí sĩ khác cũng rất quan trọng. Dù thế nào thì ít nhất cũng phải nhờ Quân Vô Đạo làm cho ta một tấm áo choàng. Còn cả Bệ, Ngạn huynh đệ cũng cần phải đi gặp, sau đó là tới Dư Bá Xuyên. Lai lịch của hắn thần bí, hình như biết rất nhiều thứ. Ừm, vẫn nên đi trêu chọc Canh Vương Gia một chút…

Mấy tháng sau, hắn hồi phục trạng thái đỉnh phong, cảm thấy tu vi thực lực lại có tiến bộ không nhỏ rồi mới xuất quan. Thương thế của Bạch Thương Hải cũng đã chữa lành, còn Ma Tam Thọ thì bị nặng hơn một chút. Cũng may ngâm dưới ngọc trì lâu như vậy giờ cũng không còn gì đáng ngại.

Chỉ là, mai của hắn bị Tháp Chủ đập vỡ, không có mai thì mất đi thần thông phòng ngự mạnh nhất khiến hắn không vui.

Chung Nhạc lấy ra các loại thần dược linh dược cho hắn dùng, rồi truyền cho họ pháp môn Bất Tử Chi Thân. Hắn nói:

- Với căn cơ hiện nay của các ngươi, mở Lục Đạo, thì luyện thành Bất Tử Chi Thần không khó. Các ngươi tới Ca Giới đi, còn ta đi gặp các cường giả khác.

Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ lập tức trở về Ca Giới, Chung Nhạc suy nghĩ một chút, tới chỗ Quân Vô Đạo trước, nghĩ bụng:

- Ngọc Giới gần đây nhất, tới gặp Quân Vô Đạo trước vậy!

Không lâu sau hắn tới Ngọc Giới, dùng tinh thần truyền tin thông báo một tiếng. Một lúc sau tiếng của Quân Vô Đạo truyền ra:

- Tà Thần, mời!

Chung Nhạc tiến thẳng vào, phá cấm dọc đường, chỉ một lát là tới trước Huyền Cung, mấy vị thiếu nữ tiến lại đón hắn vào trong điện.

Trong điện, quanh Quân Vô Đạo là đông đảo luyện khí sĩ, ngạc nhiên nói:

- Chung Tà Thần chỉ tới một mình, xem ra gan không nhỏ. Các ngươi lui đi, hắn chỉ có một mình, nếu ta để các ngươi ở đây thì không phải ta không bằng hắn hay sao? Từ cổ chí kim tất cả mọi người đều cho rằng nữ tử không bằng nam tử, ta thì không tin. Chung Tà Thần khí thế hùng hồn, khí khái của ta không thể thua kém hắn.

Mọi người lui đi, trong điện chỉ còn lại hai người họ.

Chung Nhạc nhìn nữ tử mặc nam trang đó, đột nhiên cười:

- Người ta đã nói nữ tử không bằng nam, tại sao ngươi lại mặc nam trang?

- Ta mặc nam trang không phải đóng giả nam tử mà là sợ nam tử quấy rối.

Quân Vô Đạo nghĩ ngợi một chút, cười:

- Chung Tà Thần đã nói vậy, ta đổi nữ trang là được.

Nàng rời đi, một lúc sau, một vị nữ tử từ phía sau đi ra. Trước mắt Chung Nhạc bỗng sáng lên, nhìn chăm chăm vị thiên nữ đang tiến lại. Tâm thần hắn không kìm được dao động, có cảm giác hồn thoát xác đi gặp thiên nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui