Nhân Đạo Đại Thánh


Tu sĩ béo ngồi sau bàn lấy từ trong túi trữ vật của mình ra một miếng ngọc giản lớn chừng bàn tay, ngước mắt nhìn Lục Diệp nói:"Tên họ, lai lịch, tu vi thế nào?"Lục Diệp đáp lại từng cái.

Tu sĩ béo kia trầm ngâm:"Lục Diệp của Huyền Thiên Tông! ừm, thấy rồi, đúng là có người này!"Lúc này Lục Diệp mới phản ứng lại, ngọc giản trong tay tu sĩ béo chắc là một ít tư liệu ghi chép trong mỏ, bao gồm cả lai lịch và thân phận của đám quáng nô, vậy thì khi kiểm tra thực hư, mới có thể đảm bảo không có dư nghiệt của Tà Nguyệt Cốc lẫn vào trong.

"Nhưng! không đúng!"Tu sĩ béo hơi híp mắt lại:"Trong ngọc điệp ghi Lục Diệp chỉ là một phàm nhân không khai khiếu, nhưng ngươi đã mở một khiếu, khác với tư liệu, chuyện này hơi khó làm a.

"Vừa nói, hắn vừa chuyển ánh mắt về phía chiếc túi trữ vật bên hông Lục Diệp.

Lục Diệp cười thầm, quả nhiên lo lắng lúc trước của hắn là đúng, một quáng nô mang theo túi trữ vật, rất dễ dàng khơi dậy ham muốn không cần thiết.

Nếu như theo kế hoạch trước đây của hắn, dâng túi trữ vật này lên cũng không sao, tiêu tiền trừ tai họa, dù sao bây giờ đã được tự do, sau này trời cao mặc sức chim bay, sợ gì không tìm được thứ tốt hơn?Nhưng có câu nói thuận miệng kia của Đường lão làm chỗ dựa, Lục Diệp không cần phải e ngại, cũng không thể phụ lòng tốt của lão nhân gia.

Trước lời chất vấn của tu sĩ béo, Lục Diệp nói:"Đụng phải một tu sĩ Tà Nguyệt Cốc bị trọng thương trong hầm mỏ, ta giết chết, giữa ranh giới sinh tử đã mở ra linh khiếu.

"Tu sĩ béo nghe vậy nhíu mày, nếu những gì Lục Diệp nói là sự thật, vậy thì cũng quá lợi hại, chung quy lão hổ vẫn là lão hổ, dù bị thương cũng không phải là thứ sơn dương có thể khiêu khích, huống chi là giết chết.

Hắn đã hiểu được phần nào chiếc túi trữ vật bên hông Lục Diệp từ đâu ra! Lúc này, tu sĩ trẻ tuổi dẫn Lục Diệp đến đây xích tới, cúi người nói một câu bên tai tu sĩ béo, tu sĩ béo kinh ngạc:"Đường lão nào?"Tu sĩ trẻ tuổi không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.

Tu sĩ béo hồi thần, ho nhẹ một tiếng, khi nhìn Lục Diệp vẻ mặt hòa nhã hơn rất nhiều:"Thì ra là thế, ngược lại là người rất can đảm! Ừm, tuy thân phận của ngươi đúng là không sai, nhưng quá trình vẫn phải tiến hành, ngươi đi theo ta.

" Nói xong, đứng dậy.

"Bàng sư huynh, ta có việc đi trước.

" Tu sĩ trẻ tuổi chắp tay nói.

"Đi đi.

" Bàng sư huynh khoát tay.

Đi theo tu sĩ béo, Lục Diệp đi về hướng đông đảo quáng nô đang tụ tập.

Đến gần, tu sĩ béo chống hai tay lên eo, hít thở mấy hơi rồi mới lên tiếng:"Có người Huyền Thiên Tông không? Đứng ra cho ta xem một chút.

"Không ai trả lời.

Ánh mắt Lục Diệp lướt nhanh, không thấy khuôn mặt của đệ tử Huyền Thiên Tông.

Dù sao Huyền Thiên Tông cũng là môn phái nhỏ, vốn dĩ đệ tử cũng không nhiều, một năm trước bị Tà Nguyệt Cốc công chiếm, rất nhiều người đã chết, chỉ có hơn hai mươi người trẻ tuổi còn sống.

Sau một năm, lại không ít người chết, nhưng trong trí nhớ của Lục Diệp, hẳn là còn ba năm người sống mới đúng.

Nhưng lúc này không nhìn thấy bóng dáng ba năm người kia, chắc là đã gặp bất trắc.

Trong lòng hắn không khỏi buồn bã, tuy không có tình cảm gì đối với Huyền Thiên Tông, nhưng một tông môn chỉ còn lại duy nhất một mình hắn, càng khiến hắn cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.

Tu sĩ béo lại nói:"Vậy có ai biết hắn không?"Vẫn không có ai đáp lời, trong đám quáng nô Lục Diệp không có quan hệ tốt với ai, tất cả đều xanh xao vàng vọt, chật vật mưu sinh mỗi ngày, Lục Diệp thì lại sống rất thoải mái, có rất nhiều cống hiến để đổi Khí Huyết Đan, cho nên đương nhiên những quáng nô khác không có ấn tượng tốt về hắn.

Cùng gặp bất hạnh nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy đồng lòng, mà càng dễ nảy sinh ngăn cách và bài xích.

Lục Diệp nhìn thấy huynh đệ Lưu thị ở trong đám người, thế mà hai tên này lại không chết, đúng là mạng lớn, nhưng huynh đệ Lưu thị cũng không có ý đứng ra chứng minh thân phận của Lục Diệp thân phận, chỉ nhìn hắn với vẻ hả hê.

Tu sĩ béo không khỏi nhìn Lục Diệp, hoài nghi rốt cuộc gia hỏa này có phải Lục Diệp của Huyền Thiên Tông hay không, đã là quáng nô thì sẽ có người có thể chứng minh thân phận của hắn.

Trước đó, rất nhiều người đều kiểm tra thực hư theo cách này, xác nhận danh tính và xác định thân phận lẫn nhau.

"Ta biết, hắn là Lục Diệp của Huyền Thiên Tông.

" Ngay khi tu sĩ béo nghi thần nghi quỷ, một âm thanh yếu ớt truyền ra.

"Ai đang nói?" Tu sĩ béo quay lại, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Đám người chủ động tách ra, để lộ người vừa nói.

Sau khi nhìn rõ mặt người đó, Lục Diệp hơi bất ngờ, bởi vì hắn mới chỉ gặp người này một lần, mà lâu rồi cũng chưa từng gặp lại đối phương.

Người nói chính là một nữ tử, khác hoàn toàn với đám quáng nô đầy bụi bẩn xung quanh, mặc dù quần áo của nàng không đẹp, nhưng ít nhất cũng sạch sẽ gọn gàng.

Tu sĩ béo nhìn nữ tử kia, trầm giọng hỏi:"Ngươi khẳng định hắn là Lục Diệp của Huyền Thiên Tông? Nghĩ kỹ rồi hẵng nói, nếu nói dối ở trước mặt ta, sẽ không có kết cục tốt đâu.

"Nữ tử kia rụt cổ, nhưng vẫn kiên quyết nói:"Ta có thể khẳng định.

"Tu sĩ béo gật đầu, phất tay với Lục Diệp:"Được rồi, thân phận trong sạch, sang kia đợi đi, đừng chạy loạn.

"Nói xong lại nháy mắt với Lục Diệp mấy cái:"Ngày mai sẽ có cơ duyên chờ các ngươi.

" Nói xong quay người rời đi.

Sau khi hắn đi khỏi, bầu không khí ngột ngạt mới dịu xuống, có thể thấy những kẻ bị nô dịch sống ở tầng dưới cùng như bọn họ rất sợ tu sĩ béo.

Lục Diệp ngẫm nghĩ, cất bước đi về phía nữ tử vừa nói kia, đợi đến gần mới lên tiếng:"Cô nương, cám ơn ngươi.

"Nữ tử kia lắc đầu:"Không cần, ngươi đã cứu ta, khi đó ta cũng không kịp nói cảm ơn với ngươi.

"Nàng đang nói về chuyện xảy ra gần nửa năm trước, lúc ấy Lục Diệp tình cờ gặp được nữ tử này ở sâu trong hầm mỏ, nàng đang bị một quáng nô khác đuổi theo, Lục Diệp không thể khoanh tay đứng nhìn nên đã dạy dỗ tên quáng nô kia một trận.

Mà sau lần đó, hắn cũng chưa từng gặp lại nữ tử này.

Lục Diệp bật cười:"Vậy chúng ta hòa nhau?"Nữ tử cũng mỉm cười, trên khuôn mặt ủ rũ cũng khôi phục được một chút sức sống:"Hòa nhau.

""Làm quen lại một chút, Lục Diệp, Huyền Thiên Tông!"Nữ tử nhẹ nhàng thi lễ, lộ rõ phong phạm của đại gia khuê tú:"Dư thị, Dư Hiểu Điệp.

"Lục Diệp hiếu kỳ nói:"Dư cô nương có biết chúng ta tụ ở chỗ này làm gì không? Cơ duyên vừa nãy Bàn Tử kia nói là cái gì?"Dư Hiểu Điệp vén tóc qua tai giải thích:"Chúng ta đều là những người có lai lịch rõ ràng, thân phận trong sạch, hầu như đều không khai khiếu, dù khai khiếu thì tu vi cũng rất thấp, Tà Nguyệt Cốc không coi chúng ta là người, cũng không bồi dưỡng chúng ta, nhưng trong số chúng ta nhất định có người thích hợp tu hành.

Hạo Thiên Minh đã chiếm được nơi này, đương nhiên phải an bài một chút, những người thích hợp tu hành hay có tư chất tu hành, sẽ bị các tông môn của Hạo Thiên Minh mang đi.

""Đây chính là cơ duyên Bàn Tử nói?" Lục Diệp bừng tỉnh hiểu ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui