Nhân Đạo Đại Thánh


Tuổi tác phụ nhân sẽ không quá nhỏ, bởi vì chưởng giáo nói đây là một vị lão hữu của hắn, đoán chừng là người cùng thời đại với chưởng giáo, nhìn qua tuổi trẻ là bởi có thuật dưỡng nhan.

- Đây là Vân phu nhân.

Chưởng giáo giới thiệu nói.

Lục Diệp và Hoa Từ đồng thời hành lễ:
- Gặp qua Vân phu nhân.

Vân phu nhân khẽ gật đầu, đánh giá trên dưới Lục Diệp một phen, sau đó mở miệng nói:
- Lão bất tử nói ngươi được đến một ít kỳ ngộ ở Linh Khê chiến trường, trong đó có truyền thừa của Linh Văn Sư?
Không biết hiểu lầm này được truyền đi thế nào, đoán chừng là vì liên quan đến chuyện hắn có thể thúc giục linh văn tác chiến.

Lục Diệp quay đầu nhìn sang phía chưởng giáo, chưởng giáo khẽ gật đầu tỏ ý.

Lục Diệp trả lời:
- Vâng.

Bất kể nói thế nào, Thiên Phú Thụ cũng có liên quan đến truyền thừa của Linh Văn Sư.

- Thúc giục linh văn của người cho ta xem thử.

Vân phu nhân phân phó một tiếng.

Lục Diệp ngập ngừng khoảnh khắc liền mở ra lòng bàn tay, thúc giục ra một mặt Ngự Thủ linh văn.

Vân phu nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc:
- Tốc độ này!
Vừa rồi nàng chỉ nghe chưởng giáo nói qua, rằng có tiểu gia hỏa tên Lục Diệp được đến kỳ ngộ có liên quan đến Linh Văn Sư chứ cũng không hỏi nhiều, thẳng đến khắc này mới biết, trình độ nắm giữ đối với linh văn của tiểu gia hỏa trước mặt đã đến mức tùy tâm mà phát.

Chẳng qua nàng cũng là hạng người kiến thức rộng rãi, những đệ tử xuất thân đại tông môn đỉnh cấp kia nếu nghiên cứu thuật linh văn từ nhỏ, chưa hẳn không có cơ hội làm được.

Nàng tiến đến gần, cúi đầu tra xem linh văn trong tay Lục Diệp:
- Đây là Ngự Thủ! Ồ? Linh văn này của ngươi!
Nàng đột nhiên nhíu mày, không biết là phát hiện ra điều gì mà nắm lấy tay Lục Diệp bắt đầu chăm chú đánh giá.

Lục Diệp ném ánh mắt cầu trợ về phía chưởng giáo.

Chưởng giáo chậm rãi lắc đầu, ra hiệu hắn hơi an chớ nóng.

Qua một lát, Vân phu nhân mới thả tay Lục Diệp xuống, thần sắc dần sa vào trầm tư.

Chưởng giáo thấy thế bèn hỏi:
- Linh văn của hắn có vấn đề gì à?
- Không vấn đề gì.

Vân phu nhân lắc đầu:
- Chỉ là hơi khác so với linh văn ở Cửu Châu, chẳng qua như thế lại càng hợp lý chút, cụ thể khác nhau ở chỗ nào còn phải làm một ít so đối mới được.

Nàng vừa nói chuyện vừa quay sang nhìn Lục Diệp:
- Ngươi còn biết linh văn khác không?
Lục Diệp thành thực đáp nói:
- Còn biết ba loại.

- Thi triển ra ta xem.

Lục Diệp lần lượt thúc giục ra Phong Duệ, Tụ Linh và Huyết Nhiễm, Vân phu nhân chăm chú tra xem hồi lâu mới xác định nói:
- Truyền thừa ngươi được đến này khá là bất phàm, người lưu lại truyền thừa ắt phải có tạo nghệ linh văn chi đạo cực cao.

- Hả?
Chưởng giáo không khỏi ngạc nhiên, rất khó nghe đến Vân phu nhân đánh giá người khác cao như vậy, lập tức hiếu kỳ nói:
- So với ngươi thì như thế nào?
Vân phu nhân lắc đầu:
- Lợi hại hơn ta nhiều, linh văn chi đạo của người này đã vượt qua hệ thống hiện có ở Cửu Châu, là một loại khác phương thức triển hiện khác, nhưng mỗi một loại linh văn đều có uy lực mạnh hơn xa linh văn Cửu Châu.

Nàng lần nữa nhìn vào Lục Diệp:
- Đối với linh văn chi đạo, ngươi hiểu được bao nhiêu?
Lục Diệp lúng túng đáp:
- Ta chỉ biết sử dụng bốn đạo linh văn này, ngoài ra hoàn toàn không biết gì cả.

Vân phu nhân kinh ngạc, sau đó mới bật cười nói:
- Xem ra truyền thừa mà ngươi lấy được không tính hoàn chỉnh, đây cũng là chuyện thường tình.

Trong Linh Khê chiến trường đúng thật có rất nhiều kỳ ngộ, không ít người được đến một ít truyền thừa do cường giả chưa biết tên lưu lại, nhưng có một số truyền thừa bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đã không còn hoàn chỉnh.

Theo như Vân phu nhân thấy, Lục Diệp có thể tùy tâm thúc giục bốn đạo linh văn kia, nhưng lại hiểu biết không nhiều về linh văn, hiển nhiên đây là vì truyền thừa không hoàn chỉnh, với một truyền thừa hoàn chỉnh, chí ít sẽ giúp Lục Diệp hiểu được phương thức cấu kiến và đặc tính cơ sở của linh văn.

- Sau này có thể thường xuyên tới chỗ ta, ngươi cho ta nghiên cứu những linh văn này, tương ứng ta có thể dạy bảo ngươi một ít tri thức về phương diện linh văn, thế nào?
Lời này vừa ra, chưởng giáo đứng tại bên người Vân phu nhân lập tức ra sức nháy mắt ra hiệu cho Lục Diệp, Lục Diệp ngầm hiểu:
- Vâng, đa tạ tiền bối.

Vân phu nhân mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn Lục Diệp có vẻ hòa ái lên nhiều.

Chưởng giáo ho khẽ một tiếng:
- Đừng quên chính sự.

- Đi theo ta.

Đang lúc nói chuyện, Vân phu nhân rảo bước đi tới, dẫn theo ba người xuyên qua một dải hành lang, tiến vào trong một căn phòng, gian phòng không lớn, ở giữa có một chiếc giường.

Bên cạnh còn có một chiếc ghế.

Tiến vào chỗ này, Vân phu nhân giơ tay bấm niệm pháp quyết, điểm nhẹ một cái lên vách tường, linh lực phun trào, trọn cả gian phòng bỗng chợt sáng rực, tựa như có mấy ngọn đèn cao áp chiếu xạ, nhưng quang mang này lại không mãnh liệt, ngược lại có chút nhu hòa.

- Cởi áo leo lên đây.

Vân phu nhân phân phó.

Lục Diệp ngơ ngác.

Chưởng giáo tiếp lời:
- Vân phu nhân sẽ xăm một đạo linh văn lên người ngươi, loại linh văn này được xưng là thứ văn, có thể phát huy ra công hiệu tương tự linh văn, có lẽ sẽ trợ giúp được ngươi trong Linh Khê trấn thủ chiến.

Lục Diệp lần đầu nghe đến loại chuyện này, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, chẳng qua đoán chừng đây cũng là nguyên nhân chưởng giáo dẫn hắn và Hoa Từ tới chỗ này, thế là không ngập ngừng thêm nữa, cởi bỏ áo trên bò lên chiếc giường kia.

Vân phu nhân ngồi xuống ghế ở bên cạnh, lấy ra một chiếc hộp ngọc, mở ra, trong hộp ngọc chứa từng cây châm nhỏ dài ngắn bất nhất.

- Đồ đâu?
Vân phu nhân vươn tay về phía chưởng giáo.

Chưởng giáo tức tốc lấy ra một chiếc bình nhỏ giao cho nàng, nàng mở nắp bình khẽ ngửi một cái, nhíu mày nói:
- Máu đại yêu Chân Hồ Cảnh, là loại yêu thú nào?
Chưởng giáo trả lời:
- Hỏa Phương!
- Ngược lại hiếm thấy.

Vân phu nhân gật đầu, sau đó lại chế nhạo một tiếng:
- Khó được ngươi có lúc hào phóng như vậy.

Chưởng giáo lộ vẻ ngượng ngùng, không đi đáp lời.

Vân phu nhân lấy ra một cây kim dài từ trong hộp ngọc, đâm xuyên vào trong máu Hỏa Phương, thúc giục linh lực, châm dài kia lập tức như sống dậy, uống no máu thú, thoáng chốc liền chuyển màu đỏ thẫm.

Nàng nhấc châm dài lên, đưa tay đặt lên xương bả vai Lục Diệp:
- Sẽ hơi đau đớn, chịu khó chút.

Dứt lời, châm dài cắm thẳng vào sau lưng Lục Diệp.

Lục Diệp lập tức có cảm giác như kim đâm truyền đến, tiếp sau chính là đau nhức rát bỏng, cơn đau không tính mãnh liệt, nhưng lại cực kỳ cào tâm, khiến người khó mà chịu đựng.

Hàm răng hắn cắn chặt.

Tay Vân phu nhân rất ổn, châm nhỏ trong tay liên tục được đổi, động tác lúc nhanh lúc chậm, ngay cả linh lực ba động cũng tùy theo động tác mà không ngừng biến hóa.

Hoa Từ đứng ở bên quan sát, tận mắt chứng kiến trên lưng Lục Diệp dần nhiều thêm một bộ đồ án linh văn kỳ lạ.

Lúc lâu sau, cuối cùng châm cũng hạ xuống, Vân phu nhân thở phào một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Lục Diệp:
- Tốt rồi!
Lục Diệp đứng dậy, cảm giác qua một phen, ẩn ẩn thấy lưng sau lưng nhiều thêm thứ gì đó, thứ kia mang đến cho hắn cảm giác rất kỳ lạ, như thể dung nhập vào thân thể, lại tựa như một loại ngoại vật, hắn có thể cảm giác được, nếu mình thúc giục linh lực, thậm chí sẽ kích hoạt thứ kia.

Chưởng giáo ở bên giải thích nói:
- Giờ tu vi ngươi còn thấp, không thích hợp xăm linh văn in hằn mãi mãi, cho nên lần này Vân phu nhân xăm cho ngươi một loại thứ văn lâm thời, nếu gặp cường giả không thể địch lại, thúc giục linh lực kích hoạt, nó sẽ giúp ngươi có được năng lực phi hành.

- Linh văn này tên là Phi Dực!
Vân phu nhân ở bên tiếp lời:
- Nếu toàn lực thúc giục, cùng lắm chỉ có thể giúp ngươi bay ba canh giờ, thời gian dài hơn, thứ văn này sẽ mất đi công hiệu.

Linh văn có thể bay! Trong lòng Lục Diệp không khỏi chấn kinh, đồng thời cũng cảm nhận được quan tâm ái hộ mà chưởng giáo dành cho mình.

Hắn và Hoa Từ muốn đi tham dự Linh Khê trấn thủ chiến, phương diện thực lực không cách nào đề thăng quá nhiều, nhưng nếu có được thứ văn Phi Dực này, như vậy dù gặp phải cường giả không thể địch thì cũng có cơ hội đào vong.

Chẳng qua loại thứ văn này cũng phải trả ra đại giá không nhỏ, khoan nói cần năng nhân xảo tượng như Vân phu nhân, ngay cả máu Hỏa Phương kia cũng là bảo vật hiếm thấy.

Máu loại đại yêu Chân Hồ Cảnh như thế lại đi dùng ở trên thân tiểu tu sĩ Linh Khê Cảnh như Lục Diệp, đúng thật hơi có chút lãng phí.

Trong lòng Lục Diệp chất đầy cảm động.

- Các ngươi còn không mau đi ra, còn chờ cái gì nữa?
Vân phu nhân đột nhiên trầm mặt xuống, trực tiếp hạ lệnh đuổi người.

Chưởng giáo và Lục Diệp vội lúng túng đi ra.

Cửa phòng bị đóng kín, chưởng giáo dẫn theo Lục Diệp đi ra đại điện.

- Phi hành cần phải luyện tập mới có thể nắm giữ yếu lĩnh, Nhất Diệp ngươi có muốn thử luôn ngay bây giờ không?
Chưởng giáo hỏi.

- Đang có ý này.

Lục Diệp gật đầu, trong lòng có chút kích động.

Phi hành mà, lúc trước mặc dù hắn cũng có kinh nghiệm ngự không phi hành, nhưng đấy đều là được người mang theo, chứ chính mình tự bay thì đúng thật chưa thử qua, vốn hắn cho rằng chỉ có đến bát trọng cửu trọng mới có cơ hội, lại không ngờ sớm được thử nghiệm ngay từ lúc này.

Tuy nói thứ văn Phi Dực kia chỉ có thể duy trì tổng cộng ba canh giờ, nhưng chưởng giáo nói không sai, loại chuyện này vẫn cần tập luyện trước một phen mới có thể nắm giữ yếu lĩnh, bằng không thật đợi đến lúc nguy hiểm giáng lâm mới bay, nói không chừng sẽ xảy ra bất trắc.

Thúc giục linh lực rót vào sau lưng, lúc thứ văn Phi Dực kích hoạt, soạt, một tiếng khẽ vang, từ hai vai trái phải Lục Diệp mọc ra hai chiếc cánh màu lửa đỏ, linh lực chảy xuôi trên đó.

Cánh không dày, ngược lại hơi bạc chút, hơn nữa từ hình dạng mà nhìn thì càng giống như cánh một loại yêu thú.

Lục Diệp phỏng đoán bộ dáng cánh này hẳn là gần giống với cánh Hỏa Phương.

Tâm niệm khẽ động, cánh vung nhè nhẹ, cuồng phong dần gào thét, cả người Lục Diệp đột nhiên hóa thành một đạo hỏa quang, nghiêng nghiêng lao vút về một hướng.

Chưởng giáo vung tay lên, một cỗ linh lực nhu hòa quấn lấy Lục Diệp, giúp hắn ổn định ở giữa trời.

Nhìn qua gốc đại thụ trước mặt cách vị trí mình đứng không xa, trán Lục Diệp bất giác tuôn đầy mồ hôi lạnh, may mà có chưởng giáo ở bên trông chừng, nếu không vừa rồi hắn tuyệt đối đã đụng không nhẹ.

Chưởng giáo từ từ thu hồi linh lực, Lục Diệp lần nữa thúc giục linh lực khống chế cánh sau lưng, tính thử phi hành.

Nhiều lần thất bại, nhiều lần mạo hiểm, dần dần Lục Diệp cũng đã bắt đầu nắm giữ bí quyết, đã có thể bay được vững vàng, chẳng qua không dám đẩy tốc độ lên quá cao, bằng không khó mà khống chế nổi.

Trọn vẹn nửa canh giờ sau, Lục Diệp mới hoàn toàn buông ra, cả người bay tới lao đi giữa trời, chơi vui đến quên cả trời đất.

Cân nhắc tới hạn chế thời gian của thứ văn Phi Dực, Lục Diệp có chút tiếc rẻ hạ xuống, cánh chim màu đỏ lửa sau lưng từ từ tan biến.

Thứ này tuyệt đối là lợi khí để đào mạng, khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao quá lớn, nửa canh giờ này, Lục Diệp cảm giác một thân linh lực chỉ còn lại chừng ba thành, cho nên không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, tốt nhất đừng nên tùy tiện thúc giục Phi Dực linh văn.

Đợi thêm chốc lát, Hoa Từ đi ra.

Chưởng giáo dẫn Lục Diệp đi vào tạm biệt Vân phu nhân, Vân phu nhân phất phất tay, khom người về lại trong phòng.

Lục Diệp hướng về phía Hoa Từ nhíu mày nói:
- Có muốn thử cách bay chút không? Chưởng giáo nói phi hành cần phải luyện tập mới có thể nắm giữ yếu lĩnh.

Hoa Từ vui vẻ đáp ứng:
- Được.

Linh lực phun trào ở giữa, sau lưng sinh ra một đôi cánh màu xanh lá, cứ thế từ từ trôi nổi đi lên, lắc lư trái phải một trận, dần dần tiến vào trạng thái ổn định.

Chỉ thoáng chốc, nhìn Hoa Từ như đồ điệp bay máu giữa trời, khóe mắt Lục Diệp hơi nhảy, sao người với người! Lại chênh lệch lớn đến thế này?
….

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui