Nhân Đạo Đại Thánh


Ban ngày Lục Diệp đã tu hành khiếu hai mươi mốt đến viên mãn, chỉ cần phá vỡ bích chướng khiếu hai mươi hai thì khoảng cách Linh Khê tam trọng lại gần một bước.

Hắn không dùng Phá Chướng Quả, mặc dù thứ kia có kỳ hiệu với phá trừ bích chướng linh khiếu.

Theo ước tính của Lục Diệp, loại Phá Chướng Quả này hẳn là rất trân quý, lần trước dùng là do vội vàng thăng cấp cảnh giới Linh Khê nhất trọng, hiện giờ đã có đủ Uẩn Linh Đan, chỉ cần tốn thêm một chút thời gian sẽ có thể đạt được mục tiêu giống nhau, cho nên Lục Diệp đương nhiên không muốn lãng phí.

Hắn muốn giữ hai trái Linh quả này lại, đợi đến thời điểm thích hợp rồi dùng, như vậy mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Hiện giờ linh lực trong cơ thể hắn đã không thể so sánh được so với lúc ban đầu, như vậy liền làm cho hắn trùng kích vách ngăn linh khiếu cũng trở nên càng thêm thoải mái.

Trước sau không quá một canh giờ, bích chướng khiếu hai mươi hai bị phá vỡ, linh lực tràn vào trong đó.

Lục Diệp lại tu hành thêm một lúc, hoàn toàn tiêu hóa xong đan lực, lúc này mới dừng lại.

Đã ba ngày kể từ lần điều tra linh văn lá Thiên Phú Thụ lần trước, Lục Diệp chuẩn bị tối nay kiểm tra lá cây thiêu đốt thứ ba, xem phía trên mang theo linh văn gì.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khi hắn chuẩn bị làm như vậy vẫn có chút phát sốt, chủ yếu là loại kinh nghiệm này rất không tốt đẹp.

Nhưng sớm muộn gì cũng phải trải qua loại chuyện này, đau dài không bằng đau ngắn, Lục Diệp thầm cắn răng, tập trung tinh thần “nhìn” Thiên Phú Thụ trong Nguyên Linh Khiếu.

Lá cây thiêu đốt nhanh chóng phóng đại, đường vân rườm ra trên lá cây trong nháy mắt che khuất tầm nhìn cùng tư duy của Lục Diệp, cái loại cảm giác bị người hung hăng đập một cái búa lại tới.

Đầu óc bị bẻ ra, lượng lớn tin tức không thể giải thích được tràn vào trong đó, sau đó bị ra sức khuấy đảo!
Một lúc lâu sau, Lục Diệp mới thở hổn hển mở mắt, đại hổ ngẩng đầu, Y Y đứng bên giường, lo lắng nhìn hắn.

Cũng may ba ngày trước từng có một lần trải nghiệm như vậy, cho nên Y Y không cảm thấy kinh ngạc.

Lục Diệp đắm chìm tầm thần, xem xét tin tức trong đầu mình.

Tụ Linh! Đây là cái tên linh văn ẩn giấu trên lá thứ ba.

Đạo linh văn thứ nhất thiên về công kích, đạo thứ hai thiên về phòng ngự, đạo thứ ba thiên về phụ trợ sao? 
Tác dụng của đạo linh văn này chỉ cần nghe tên đã có thể hiểu được, là dùng để tụ lại linh khí, Lục Diệp thúc dục linh lực tạo dựng đạo linh văn này trong lòng bàn tay, đồ án linh văn phức tạp loằng ngoằng xuất hiện, thiên địa linh khí trong phòng hội tụ đến lòng bàn tay, sau đó dẫn động thiên địa linh khí từ bên ngoài tràn vào.

Lục Diệp đợi một lát, lại phát hiện thiên địa linh khí trong phòng dường như không có biến hóa quá lớn, có thể là do đạo linh văn mình tạo dựng này không đủ lớn, mà thời gian cũng không đủ dài.

Nếu xây dựng ra một đạo linh văn có thể bao trùm toàn bộ gian phòng, thậm chí toàn bộ Thương Minh, vậy hiệu quả tụ tập thiên địa linh khí hẳn là sẽ rất khác biệt.

Nhưng không nói đến linh lực của hắn có thể chèo chống linh văn khổng lồ như vậy hay không, cho dù thật sự làm được như vậy thì cũng không hề có ý nghĩa.

Thân thể hắn cũng không thể thổ nạp linh khí quá tốt, cho nên dù linh khí bên ngoài có nồng đậm đến đâu thì tác dụng đối với hắn cũng không lớn.

Rác rưởi! Lục Diệp oán thầm một tiếng, có chút thất vọng.

Bất kể là Phong Duệ hay Ngự Thủ đều có thể cung cấp cho hắn trợ giúp rất lớn ở trong chiến đấu, hắn cũng rất chờ mong đối với đạo linh văn thứ ba này, nhưng kết quả lại là thứ vô dụng như vậy.

Nhưng so sánh hai đạo linh văn Phong Duệ cùng Ngự Thủ, Tụ Linh linh văn tiêu hao rất nhỏ, một đạo linh văn thể lượng giống nhau thì Tụ Linh tiêu hao chỉ có một thành của Ngự Thủ, hơn nữa dường như có thể duy trì thời gian dài.

Bất kể là Phong Duệ hay Ngự Thủ đều có thời gian kéo dài rất ngắn, cho nên nếu Lục Diệp muốn vận dụng chúng trong chiến đấu thì phải nắm chắc thời cơ, cũng có thể duy trì thời gian dài, nhưng sẽ gia tăng tiêu hao linh lực.

Nhưng Tụ Linh thì khác, nó vừa tụ tập thiên địa linh khí đồng thời cũng đang bổ sung bản thân, cho nên một khi tạo dựng ra, trừ khi Lục Diệp chủ động xóa đi, nếu không sẽ tiếp tục duy trì.

Nghĩ như vậy, thứ này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, nếu như ở nơi tông môn nào đó xây dựng Tụ Linh linh văn đủ lớn, thì thiên địa linh khí trong nơi đóng quân sẽ càng ngày càng nồng đậm.

Y Y ở một bên có chút khiếp sợ nhìn một màn này.

Ba ngày trước, nàng tận mắt chứng kiến Lục Diệp tiện tay tạo dựng ra một đạo linh văn khó hiểu, tối nay lại được nhìn thấy, hơn nữa hai đạo linh văn này là hoàn toàn khác biệt.

Y Y không rõ linh văn ba ngày trước có tác dụng gì, nhưng linh văn lần này rõ ràng có công dụng tụ tập thiên địa linh khí.

Tên này rốt cuộc là người nào, tu vi không cao nhưng nghiên cứu đối với linh văn lại thấu triệt như thế, phải biết rằng chuyện này hao phí rất lớn thời gian và công sức.

Như thế xem ra, hắn quả thật là có quan hệ với đại nhân vật tông môn lớn nào đó!
Không thể không nói, Y Y càng nghĩ càng lệch lạc, nàng rất thông minh, cho nên có một số chuyện không nên hỏi coi như không nhìn thấy, điểm này khiến Lục Diệp cảm thấy rất vui mừng, bằng không hắn sẽ suy nghĩ có nên tiếp tục quan hệ hợp tác với nhau hay không.

Bên kia Lục Diệp đã xóa đi Tụ Linh linh văn, trái lại cởi áo, bắt đầu dùng trường đao vung chặt, đại hổ không thể không lùi về trong góc, tránh cho bị ngộ thương!
Một đao rồi một đao, Lục Diệp chăm chú chém xuống Một đêm trôi qua, khi ánh bình minh hé rạng, Lục Diệp từ tầng ba đi tới đại điện nhất trọng tìm một quản sự của Thương Minh, cùng làm giao dịch hai viên Nguyên Từ Quáng.

Trên tay hắn còn mười bốn viên Nguyên Từ Quáng, đều là những khối tương đối lớn, khối lớn nhất có kích thước lớn bằng chậu rửa mặt.

Hắn cũng không giao dịch quá nhiều, để tránh gặp được người như Liễu Như Nhân.

Dù sao một đường đi tới cũng sẽ gặp rất nhiều chi nhánh của Thiên Cơ Thương Minh, rải rác bán ra quáng thạch trong tay mới có thể giảm bớt một ít nguy hiểm.

Lúc rời khỏi Thanh Vân phường thị số 3 trước đó, nếu không phải vội vàng muốn mua một phần Thập Phân Đồ thì hắn cũng sẽ không mạo hiểm bán ra hơn mười viên Nguyên Từ Quáng, làm như vậy thật sự rất dễ dàng bị người theo dõi.

Bán hai viên Nguyên Từ Quáng thu được một trăm lẻ ba viên linh thạch, lúc này hắn không mua Uẩn Linh Đan nữa mà lưu linh thạch lại.

Uẩn Linh Đan tạm thời đủ dùng đến cảnh giới Linh Khê tam trọng, cho nên không cần phải tiếp tục tích góp.

Về phần giữ lại linh thạch!
Là bởi vì hắn muốn tích góp một khoản linh thạch lớn, có tác dụng khác.

Mới ra khỏi Thiên Cơ Thương Minh, đã có một nam tu xấu xí nghênh đón, tươi cười đầy mặt chào hỏi: 
- Xin chào vị đạo hữu này!
Lục Diệp nhíu mày nhìn gã, đại hổ bên cạnh tiến lên một bước, phát ra gầm nhẹ uy hiếp.

Nụ cười trên mặt nam tu kia lập tức có chút cứng đờ, không ngừng lui về phía sau hai bước: 
- Đạo hữu bớt giận, tại hạ cũng không có ác ý, chỉ là có một cọc mua bán muốn trao đổi với đạo hữu.

Lục Diệp nhìn linh quang trên người đối phương, xác định gã chỉ là cảnh giới Linh Khê nhị trọng, hơn nữa nhìn độ tinh khiết của linh quang dưới mức trung bình, có thể thấy được thực lực người này không ra gì.

Thấy Lục Diệp và đại hổ cùng nhau nhìn mình chằm chằm, nam tu kia tê dại da đầu, miễn cưỡng cười vui nói: 
- Thật sự chỉ là bàn chuyện làm ăn.

- Nhường đường!
Lục Diệp thản nhiên lên tiếng, tay đặt trên chuôi đao bên hông dẫn đại hổ đi thẳng tới, người nọ vội vàng tránh né, nhưng không tắt hy vọng, đoán chừng là do cảm thấy Lục Diệp không thể làm gì gã ở chỗ này, liền đuổi theo hắn nói: 
- Đạo hữu, trong tay ta có một bộ công pháp phụ trợ tu hành, nếu dùng thì hiệu suất tu hành sẽ tăng lên ít nhất gấp đôi, thực sự hợp với người có tu vi như đạo hữu sử dụng, không biết đạo hữu có hứng thú?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui