Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Hôm nay hơi âm u, vừa vào thu, khí trời chuyển sang lành lạnh, cảm nhận rõ ràng nhất vào lúc sáng sớm.

Có lẽ trước khi ra khỏi cửa cậu mới tắm xong, đầu tóc chưa khô hết, trông đen dày đặc. Tương phản với đầu tóc, khuôn mặt của cậu càng thêm trắng, mơ hồ như sương sớm.

“Sao giờ em mới tới.” Là vẻ mặt không bao giờ hài lòng của cậu

Bạch Lộ đã phải chạy tới, sau lưng lấm tấm một lớp mồ hôi.

“Cậu đợi có lâu không?” Cô hỏi.

Hứa Huy nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, “Đã nói bảy giờ, bây giờ là mấy giờ rồi.”

Bạch Lộ nhìn đồng hồ, “Sáu giờ năm mươi bảy mà.”

“……”

Hơi lơ là một cái, cổ tay đã bị nắm lấy.

“Ối!” Cánh tay của Bạch Lộ bị nắm chặt rồi kéo qua, Hứa Huy nhìn đồng hồ trên tay của Bạch Lộ, cười khẩy một tiếng.

“Đồng hồ không chuẩn.”

Buông tay, Bạch Lộ vuốt vuốt cổ tay mình, lí nhí: “Cậu đeo đồng hồ sao?”

Cô nhìn tay của Hứa Huy, trên đó chẳng có gì.

Hứa Huy lườm cô một cái, “Tôi nhìn di động, đã qua bảy giờ rồi.”

Bạch Lộ không đấu khẩu với cậu, nói: “Cậu ăn gì chưa?”

“Chưa.”

“Vậy hay là tìm chỗ nào ăn trước đi.”

“Đợi một chút, còn có thêm hai người nữa.”

Bạch Lộ thoáng sửng sốt, “Cái gì?” Hứa Huy nói: “Một bạn học của tôi, dắt theo bạn gái của cậu ấy.”

“Tại sao trước đó cậu không nói?”

Hứa Huy nhíu mày nhìn qua, “Không được?”

“……Cũng không phải.”

Hứa Huy ngó Bạch Lộ từ trên xuống dưới đánh giá vài phen, khoé miệng luôn cong xuống, lẩm bẩm: “Cũng không biết mặc cho dễ nhìn một chút……”

Bạch Lộ ăn mặc rất bình thường, mẹ cô cảm thấy đại hội thể thao nhất định sẽ phải chạy qua chạy lại, đặc biệt chuẩn bị cho cô một bộ đồ thể thao. Bạch Lộ quá nhỏ gầy, đồ thể thao cỡ nhỏ nhất mặc trên người cô cũng nhìn thùng thình.

Qua một hồi, cô nghe Hứa Huy quay qua một hướng cất tiếng gọi. “Ở đây!”

“Huy!”

Bạch Lộ ngước đầu, trông thấy phía trước có hai người đang đi tới.

Một nam sinh cỡ độ tuổi của Hứa Huy, cũng thuộc tạng người cao gầy, tóc húi cua, mặc áo hoa, quần sóoc, trông khá đẹp trai.

Cậu ta nắm tay một cô gái, vóc dáng trung bình, mặc một chiếc áo đầm hoa nhí, mặt trang điểm, mang nụ cười.

“Đây là Hà, bạn của tôi.” Hứa Huy không buồn nhấc tay, giới thiệu ngắn gọn.

Bạch Lộ khẽ nói: “Chào cậu.” Ánh mắt của Tôn Ngọc Hà từ cách đó mười mấy mét đã rơi trên người Bạch Lộ, đến gần còn trắng trợn hơn, nhìn đến độ đầu của Bạch Lộ càng lúc càng hạ thấp, cuối cùng thì ngó mũi giày của mình.

“Cậu là Bạch Lộ.”

“Ừ.”

“Tớ tên là Tôn Ngọc Hà, là bạn học của Huy, đây là bà xã của tớ, Nhỏ Huệ.”

Trần Huệ nhéo cậu ta một cái, làm bộ hờn dỗi, “Ai là bà xã anh.”

Tôn Ngọc Hà nắm tay của cô dẫn ra phía trước.

“Ai đáp lời thì chính là người đó.”

Trần Huệ đánh cậu ta một phát, “Đồ mắc dịch!”

Giữa đôi tình nhân này có một sự ăn ý rất tự nhiên của lâu ngày, giơ tay nhấc chân đều dính nhau như keo như sơn.

Tôn Ngọc Hà vừa cười vừa nắn tay Nhỏ Huệ, lại quay qua nói với Bạch Lộ: “Huy cứ nhắc đến cậu mãi.”

Hứa Huy coi như rốt cuộc lên tiếng, cười ha ha bảo: “Cậu có thể bịa trắng trợn thêm một chút.”

Tôn Ngọc Hà nhún vai, vẻ mặt trông không giống như vừa bị vạch trần.

Hứa Huy bâng quơ lừ mắt một cái, xoay người đi về phía con đường dành cho người đi bộ.

Tôn Ngọc Hà cười ở phía sau.

Thời gian hẹn quá sớm, ngoại trừ Bạch Lộ ra, ba người kia đều chưa ăn sáng, Hứa Huy dẫn đầu tiến vào một quán ăn Quảng Đông. Quán ăn không lớn, bài trí tinh tế, trên tường treo các khung gỗ, bên trong là tranh hoặc bích báo, mỗi góc phòng đều có cây cảnh xanh tươi.

Bọn họ tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Từ cửa sổ nhìn ra, có thể trông thấy bồn phun nước vừa rồi cùng với gốc hoè già.

Nhân viên phục vụ đem thực đơn tới, Hứa Huy đưa cho người đối diện trước tiên.

“Ăn gì, các cậu tự gọi đi.”

Bạch Lộ ngồi cạnh Hứa Huy, cậu lên tiếng kế bên cô, giọng nói nghe trầm thấp hơn bình thường một chút.

Tôn Ngọc Hà và Nhỏ Huệ gọi thức ăn xong, đưa thực đơn cho Bạch Lộ.

Bạch Lộ xua tay, “Mình đã ăn rồi.”

“Không ăn chút nào sao?”

“Không ăn đâu.”

Tôn Ngọc Hà nhìn Hứa Huy, Hứa Huy gọi nhân viên phục vụ tới, gọi xong các món ăn, lại kêu thêm một phần bánh ngọt nhỏ. Lúc đem thức ăn lên, nhân viên phục vụ ngó một vòng bốn người quanh bàn, sau cùng đặt đĩa bánh ngọt xuống trước mặt của Bạch Lộ.

Bữa sáng ăn mất gần ba trăm, Hứa Huy móc ví tính tiền.

Ăn xong Nhỏ Huệ kêu gào muốn đi xem phim, mấy người kéo nhau đi về phía rạp phim gần nhất.

Bạch Lộ thu dọn đồ chậm, là người cuối cùng ra khỏi quán ăn, Hứa Huy là người đi dẫn đầu. Bạch Lộ vừa đi vừa lấy ba lô xuống.

“Tính làm gì vậy?”

Bạch Lộ quay đầu qua, là Tôn Ngọc Hà. Nhỏ Huệ đang trò chuyện với Hứa Huy ở phía trước, cậu ta vừa vặn đi ngay cạnh Bạch Lộ.

“Muốn đưa tiền cho hắn?” Tôn Ngọc Hà mang trên mặt nét cười hiểu ý.

Bạch Lộ cũng không giấu diếm, gật đầu.

“Khỏi cần đưa.”

Bạch Lộ không nói gì, Tôn Ngọc Hà cười bất cần, “Thật sự không cần, chi cũng đã chi rồi, cho nên đừng làm như vầy nữa.”

Tôn Ngọc Hà nói xong lo bước nhanh hai bước tiến lên đuổi theo bạn gái, vừa tính tăng tốc độ, Bạch Lộ lẳng lặng mở miệng:

“Cậu ấy có rất nhiều tiền sao?”

Bước chân của Tôn Ngọc Hà khựng lại, “Cái gì?”

Bạch Lộ hỏi lại một lần nữa, “Cậu ấy có rất nhiều tiền sao? Cứ thích mời khách như thế.”

Tôn Ngọc Hà hình như không ngờ Bạch Lộ sẽ hỏi một câu hỏi kiểu này, há hốc miệng không trả lời, không khí hơi tẻ nhạt một lúc.

Cậu ta “ôi” hai tiếng, nhìn phía trước, sau đó thì thào một câu——

“Hắn không thiếu tiền.”

Bạch Lộ: “Nhà cậu ấy có điều kiện rất khá?” Tôn Ngọc Hà trợn tròn hai mắt, Bạch Lộ sắc mặt không đổi nhìn cậu ta.

“Hớ! …….” Tôn Ngọc Hà đánh giá Bạch Lộ lại từ đầu, hơi có vẻ thấu hiểu tường tận hơn. “Trông không ra nha…….”

Bạch Lộ: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tôn Ngọc Hà cười cười lắc đầu, “Còn dám hỏi, sao cậu không trực tiếp hỏi hắn.”

Bạch Lộ không trả lời, Nhỏ Huệ ngoái đầu gọi cậu ta, “Anh Hà, lên đây.”

Hứa Huy đang đứng chỗ quầy bán vé mua vé, Nhỏ Huệ gọi Tôn Ngọc Hà tới, “Chọn chỗ ngồi đi.”

Một bộ phim khoa học viễn tưởng bom tấn mới công chiếu tuần trước.

Hứa Huy mua bắp rang và thức uống, mấy người ôm vào trong rạp.

Người xem phim trong rạp buổi sáng không nhiều, lại gặp một phòng chiếu lớn năm trăm ghế ngồi, cho nên trông càng vắng lạnh. Trong phòng mở điều hoà, Bạch Lộ vừa vào tới đã lạnh run lên.

Đã rất lâu rồi cô chưa đi xem phim, cầm vé của mình trong tay tỉ mỉ đối chiếu với số của ghế ngồi, đàng sau vọng đến mấy tiếng phàn nàn bất mãn.

“Đi vào trong.”

Bạch Lộ ngoái đầu, Hứa Huy tay đút túi quần, hất hàm về phía bên phải, Bạch Lộ cất vé đi, quẹo ngay vào.

Hứa Huy theo ngay sau cô.

Đợi đến lúc ngồi xuống chỗ rồi, Bạch Lộ mới phát hiện, chỗ ngồi của bốn người bọn họ bị tách ra. Cô và Hứa Huy ngồi cùng nhau ở phía sau, cách chỗ của Tôn Ngọc Hà và Nhỏ Huệ rất xa.

Khám phá này khiến cho môi của Bạch Lộ mím chặt lại.

“Cầm lấy.” Bắp rang mua bịch to nhất, không đặt vào thành ghế được, Hứa Huy ấn luôn vào trong lòng Bạch Lộ.

Trước khi đèn tối đi, Tôn Ngọc Hà ngoái đầu vẫy vẫy tay với Bạch Lộ và Hứa Huy, Bạch Lộ giơ tay đáp lại, Hứa Huy ngồi trong ghế nệm bất động.

Tôn Ngọc Hà vẫy tay xong, cánh tay liền khoát qua vai ôm lấy Nhỏ Huệ, sáp đầu vào nhau rủ rỉ rù rì.

Phim bắt đầu chiếu.

Giải ngân hà và vũ trụ mênh mông trải rộng trên màn hình cực lớn, Bạch Lộ tập trung xem phim, bắp rang ôm trong lòng chưa ăn miếng nào. Không chỉ riêng cô chưa ăn, Hứa Huy cũng chưa ăn.

Thời gian trôi qua chậm chạp.

Bịch bắp rang nằm trên tay quá lâu, trong lòng bàn tay từ từ phủ một lớp mồ hôi mỏng, nới lỏng ra một chút, gió mát từ máy lạnh thổi khô hết.

Bạch Lộ hít một hơi, quay đầu.

“Cậu không ăn sao——“

Tiếng của cô không to, lại vừa lúc trên màn ảnh chiếu một pha đánh nhau, âm thanh chấn động đến nỗi ghế cũng khẽ rung lên.

Hứa Huy không nghe thấy lời cô vừa nói, chỉ để ý thấy cô xoay đầu, cậu cũng quay mặt lại.

Một trái một phải, hai người đối mặt nhau. Ánh sáng trên màn ảnh chiếu lên khuôn mặt cậu, nét mặt thản nhiên.

Tôn Ngọc Hà và Cái Huệ đàng trước đã sớm quên coi phim, quấn chặt lấy nhau, hai thân thể triền miên dưới ánh sáng chớp nháy của màn ảnh, khi mờ khi tỏ, khi ẩn khi hiện.

Bạch Lộ nói: “Không ăn bắp rang sao?” Hứa Huy thì thầm: “Em ăn đi.”

Bạch Lộ đưa đưa bịch bắp rang về phía cậu, cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu. Hứa Huy bị nhìn chăm chú lâu như vậy, cuối cùng bĩu môi, thò đại tay vào bốc lên một vốc thảy vào trong miệng, nhai rồm rộp lạo rạo.

Bốc xong một lần, tay lại đưa qua, lần này không để vào trong xô bắp rang, mà đặt trực tiếp trên tay vịn của ghế, lòng bàn tay ngửa lên trời. Tay của cậu con trai gầy và dài, đốt ngón tay gọn gàng cân đối.

Bạch Lộ nghiêng đầu nhìn cậu, “Còn muốn ăn sao?” Làm như tay của cậu đặt nhầm chỗ, đặt bịch bắp rang ngay chỗ cậu đặt tay, dí dí. Thành của bịch bắp rang vừa đụng vào tay cậu, ngón tay của Hứa Huy co lại theo phản xạ, rồi lại mở ra.

Xô bắp lại dí dí, lúc Bạch Lộ còn đang tính mở miệng tiếp, Hứa Huy đột ngột đứng dậy.

Bạch Lộ giật cả mình, thân hình ngả ra sau ngẩng đầu nhìn cậu. “Sao thế?”

Hứa Huy liếc cô một cái, nói câu “hút thuốc,” rũ đầu bước ra ngoài.

Bóng hình của cậu rất nhanh biến khỏi tầm nhìn. Bạch Lộ xoay người ngồi lại, những hình ảnh trên màn ảnh căn bản chưa từng nạp vào trong đầu.

Nhặt lên một miếng bắp rang con con bỏ vào trong miệng, Bạch Lộ khẽ cười một tiếng.

Phim xem xong đã là giữa trưa, con đường dành cho người đi bộ cuối cùng đã đông lên vào ngày cuối tuần. Hứa Huy sau khi ra khỏi rạp phim bộ dạng như chẳng có chút hứng thú gì, Tôn Ngọc Hà dắt nhóm người lên tầng trên cùng của khu thương mại, vào Games City.

Games City chật ních người, chỗ nào cũng toàn là học sinh nghỉ lễ, các loại nhạc và âm thanh trong trò chơi điện tử trộn lẫn vào nhau, từ rất xa đã nghe đinh tai nhức óc.

Vừa vào tới nơi Tôn Ngọc Hà và Hứa Huy đã đi đổi lấy xèng, chỉ còn lại Nhỏ Huệ và Bạch Lộ cùng đứng đợi.

Bạch Lộ hầu như chưa bao giờ đặt chân vào nơi nào như vầy, lúc mới vào không quen, mắt bị khói thuốc hun đến cay sè.

Tôn Ngọc Hà và Hứa Huy bước tới, hai người đều cầm một túi xèng.

“Nào nào, hôm nay đại chiến ba trăm hiệp.” Tôn Ngọc Hà ngồi xuống cùng với Hứa Huy trước một dàn máy game, đút xèng vào trong hộp game.

Nhỏ Huệ hôn lên má của Tôn Ngọc Hà một cái, nói: “Em đi mua nước uống cho anh, muốn uống gì?”

Tôn Ngọc Hà: “Ngoan, gì cũng được.”

Nhỏ Huệ: “Vậy em cứ thế mà mua nhé.”

Nói xong xoay người, trông thấy Bạch Lộ đang đứng một bên, hơi khựng lại. Bạch Lộ trông có vẻ hơi lạc lõng trong bầu không khí ở đây. Nhỏ Huệ sau khi hơi khựng lại, đã kéo tay Bạch Lộ, “Đi thôi, hai mình cùng đi.”

Lúc đợi mua nước uống trong tiệm, Nhỏ Huệ nói với Bạch Lộ: “Cậu chắc chưa tới chỗ này bao giờ nhỉ.”

Bạch Lộ lắc đầu, “Chưa từng tới.”

“Bọn họ hay tới đây lắm, nam sinh đều thích chơi mấy trò này.” Lại xán tới gần, nói: “Anh Huy rất lợi hại đấy, cậu quen anh ấy hồi nào vậy?”

Bạch Lộ nhìn cô ấy, Nhỏ Huệ nói: “Bọn họ chơi chung từ hồi cấp 2, là bạn thân của nhau. Anh Huy rất đẹp trai, nữ sinh theo đuổi anh ấy siêu nhiều!”

Cô ấy vừa nói vừa đánh giá Bạch Lộ, ngập ngừng hai giây, “Cậu phải cố gắng một chút, phải tốt thật tốt với anh ấy mới được, còn không sẽ không có sức cạnh tranh, biết chưa?”

Bạch Lộ cúi đầu, một lúc sau chậm rãi gật.

“À.”

Lời người dịch:

Trong trang của Tấn Giang (nơi Twentine chính thức đăng truyện) có một bạn đọc để comment trong chương này: “Nam chính, Cò Trắng đưa chàng đến Tây Thiên!”

lấy từ hai câu, một là “Một đàn cò trắng vút trời xanh,” (Thanh Thiên) tức là câu thơ mà Hứa Huy ngỡ tên của Bạch Lộ từ đó mà ra,

hai là “Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui