Bạch Lộ ngồi trên khán đài, cúi đầu ngây người.
Cô hơi buồn ngủ, âm thanh ồn ào của trống chiêng và tiếng hò hét cổ vũ không hề làm cho cô cảm thấy tỉnh táo hơn chút nào.
Ngày thứ hai của đại hội thể thao, Bạch Lộ gật gà gật gù.
Tối qua về nhà quá muộn.
Ăn xong cơm, Tôn Ngọc Hà và Nhỏ Huệ liền rời đi, còn lại hai người, Bạch Lộ theo Hứa Huy đi dạo trong khu phố đi bộ.
Cô nhìn giờ, nói phải về nhà.
Hứa Huy đứng đầu đường vẫy một chiếc taxi, Bạch Lộ nói: “Mình ngồi xe buýt về.”
“À.”
Tài xế thấy không ai lên xe, lại lái đi mất.
“Ngày mai có bận không?”
So với cậu ta, Bạch Lộ rất khô ráo thoải mái.
Thật ra hôm nay khí trời không đến nỗi, gió thu thoáng mát, còn không bị nắng quá gay gắt.
Sợi tóc sau lưng của Bạch Lộ bị gió thổi nhẹ nhàng phất phơ trước mặt.
“Sô cô la của cậu.” Bạch Lộ nói.
“Vẫn nhớ à, tớ chỉ giỡn mà thôi.” Miệng tuy nói thế, tay của Ngô Hãn Văn thi vẫn cầm lấy sô cô la.
Sô cô la Dove Silk, từng viên tròn trong một chiếc hộp con.
“Cám ơn cậu đã giúp tớ.” Bạch Lộ nói.
Ngô Hãn Văn từ từ ổn định hơi thở, hít sâu, nói: “Được đó được đó.”
“Đợi lát nữa tớ ở lại giúp nhé, có phải cần dọn khán đài không.”
“Đúng là cần dọn……” Ngô Hãn Văn ngoảnh đầu nhìn Bạch Lộ, “Nhưng mà cũng không bắt buộc phải ở lại, chỉ có cán bộ lớp phải ở lại, cậu muốn giúp? Chỉ một chốc nữa thôi là chính thức bắt đầu kỳ nghỉ rồi……”
“Tớ sẽ giúp.”
Ngô Hãn Văn vỗ tay, “Vậy tốt quá! Chút nữa kết thúc tớ lên trên sân khấu chủ tịch phát huy chương, cậu đứng đây đợi tớ một lát.”
Sức hấp dẫn của ngày nghỉ khó chống lại, cuối cùng trong tám cán bộ lớp thì ba người lén lút chạy mất, có thêm một Bạch Lộ, ngoài ra còn có một Lý Tư Nghị mới lết xong 3000m nằm liệt luôn.
“Cậu cũng là một kỳ tích.” Ngô Hãn Văn vừa lượm rác dưới đất vừa nói với Lý Tư Nghị, “Lần đầu tiên tớ gặp một cuộc đua mà ban giám khảo phải cầu xin vận động viên bỏ cuộc.”
Tiết mục thi 3000m, Lý Tư Nghị tính toán đâu ra đấy, chạy đúng 300m, còn lại đều là đi bộ.
Những học sinh trước đó lục đục theo nhau, nếu không phải là chạy xong thì cũng là đã bỏ cuộc, cuối cùng chỉ còn lại mình cậu ta, đi bộ từng vòng từng vòng, đến sau chót giáo viên thể dục phải năn nỉ cậu ta bỏ cuộc.
“Cậu hiểu cái rắm gì, đấy gọi là kiên trì.”
“Phải phải, tớ không hiểu.”
“Đừng nói chuyện với tớ nữa……”Lý Tư Nghị nằm liệt ở phía sau cùng của khán đài, “Tớ hiện giờ chỉ là một khối vật chất vô cơ……”
“Mời cụ cứ thong thả nằm nghỉ.”
Bạch Lộ cầm một bao rác to tướng, nhặt hết băng rôn cùng giấy gói và ve chai bỏ vào.
Ngô Hãn Văn đến bên cạnh cô giúp đỡ, “Tớ lượm, cậu cầm bao được rồi.” “Được.”
Làm được nửa tiếng đồng hồ, khán đài đã được dọn sạch sẽ, các bạn học đều đang sửa soạn đồ của mình chuẩn bị về nhà.
“Cậu……”
“Cậu……”
Hai người mở miệng cùng lúc, Ngô Hãn Văn xoa xoa mũi, “Cậu nói trước đi.”
Bạch Lộ: “Đi ăn bữa cơm nhé.”
Ngô Hãn Văn sững sờ trong giây lát, “Hả?”
Bạch Lộ: “Hay là chốc nữa cậu có việc.”
Ngô Hãn Văn lập tức nói: “Không có gì cả.” Cậu ta ngước đầu ngó xung quanh như đang xem sắc trời, “Đúng lúc trời tối tới nơi rồi, lăn lóc nguyên ngày cũng chưa ăn gì, đói chết mất.”
Bạch Lộ nói: “Tớ mời cậu ăn.”
Ngô Hãn Văn không từ chối, “Được.”
Căng tin cũng nghỉ phục vụ, bọn họ ghé một tiệm thức ăn nhanh bên cạnh siêu thị Tesco, ngồi chỗ ngồi kế bên cửa sổ, có thể nhìn thấy khuôn viên của Lục Trung phía đối diện.
Ánh rực rỡ sắp tắt, bên ngoài nhuộm một màu cam.
Một ngày rộn ràng đã kết thúc, còn lại là sự mệt mỏi ấm áp.
Ngô Hãn Văn bưng mâm ngồi xuống trước mắt Bạch Lộ.
Bạch Lộ nhìn rồi nói: “Cậu vẫn ăn nhiều như vậy.”
Ngô Hãn Văn cười bảo: “Ơ, hôm nay là lao động tay chân mà.”
“Cuộc thi có tin tức gì chưa?”
Khoé miệng của Ngô Hãn Văn vẫn cong cong như cũ, “Hình như không tệ, đợi khi nào xác định thì sẽ nói cho cậu biết.”
“Chúc mừng.”
“Đợi đến lúc đó hẵng nói cũng không muộn.”
Bạch Lộ chỉ gọi một phần bánh bao xá xíu, bóc giấy gói ra, cô cắn một miếng, sau đó nói:
“Từ cấp 2 cậu đã bắt đầu học giỏi như thế này nhỉ.”
Ngô Hãn Văn phính một đống cơm trong miệng, “Cũng tạm thôi, thật ra lúc mới vào cấp 2 tớ học cũng không giỏi lắm.
Cấp 2 không phải là học theo khu vực sao, trường cấp 2 của tớ hơi phức tạp.”
“Phức tạp kiểu gì?”
“Vàng thau lẫn lộn.”
Bạch Lộ thản nhiên gật đầu, lại cắn thêm một miếng bánh bao.
Ngô Hãn Văn trông thấy, nói: “Cái miệng của cậu cũng quá nhỏ đi, giống y như mèo, một cái bánh bao mà ăn lâu thế.” Bạch Lộ mím môi, hơi cúi đầu, Ngô Hãn Văn tưởng mình nói hơi quá, vội vàng nói thêm: “Nhưng mà ăn chậm là tốt, căn cứ theo phân tích khoa học, một bữa cơm phải ăn trong hai mươi phút trở lên mới có thể hấp thụ đầy đủ.”
Bạch Lộ nhìn chằm chằm chiếc bánh bao của mình, khẽ nói, “À đúng rồi, hình như cậu đã từng đề cập đến, nam sinh bên trường trung cấp mà Tương Như thích, hồi đó là học chung cấp 2 với cậu nhỉ.”
Ngô Hãn Văn à một tiếng, “Hứa Huy hả, đúng vậy.”
Bạch Lộ nhìn Ngô Hãn Văn, “Cậu ta chắc quậy lắm, trong một hoàn cảnh cấp 2 như vậy mà cậu đậu được vào Lục Trung, cậu thật cừ.”
Ngô Hãn Văn thoáng khựng, tựa như lắc lư đầu.
Bạch Lộ buông bánh bao xuống, “Sao?”
“Cũng không có gì…….” Ngô Hãn Văn lẩm bẩm, “Thật ra cậu ta, cũng không phải……”
Bạch Lộ nhìn cậu ta chăm chú, “Hứa Huy? Cậu ta thế nào?”
“À,” Ngô Hãn Văn lại ăn một miếng cơm, bất chợt cười lên, “Ôi, nếu tớ mà nói với cậu, hồi cấp 2 cậu ta học giỏi hơn tớ, cậu tin không?”
Bạch Lộ: “Cái gì?”
Ngô Hãn Văn: “Thật đấy, hồi lớp 7 lớp 8, thành tích của cậu ta đều thuộc loại đứng đầu khối, lại đẹp trai, ở trường rất nổi trội.”
Bạch Lộ cười, “Vậy sao bây giờ lại ra nông nỗi.”
Ngô Hãn Văn nhớ lại nói: “Nhà của cậu ta xảy ra chuyện.”
“Chuyện như thế nào.”
Ngô Hãn Văn đảo mắt qua, “Sao cậu lại đi hỏi cái này nhỉ?”
“Buôn chuyện, cậu bảo cậu ta học giỏi hơn cậu, tớ không tin lắm.”
Ngô Hãn Văn cười ngại ngùng.
“Cậu coi tớ quá lợi hại rồi……”
“Nhà cậu ta xảy ra chuyện gì thế?”
“À…… Tớ cũng chỉ nghe nói thôi.” Ngô Hãn Văn bảo, “Lúc mới đầu mọi người đều biết nhà cậu ta rất khá giả, lúc ấy còn nhỏ mà, nam sinh đều thích phô trương, cậu ta rất hay mời đi ăn, mua quà sinh nhật cho người khác đều mua những món đắt tiền.”
“Nhà làm nghề gì thế.”
“Bố của cậu ta hình như làm ăn kinh doanh, cụ thể là gì không rõ nữa.
Nhưng mà sau đó……”
Ngô Hãn Văn như muốn nói lại thôi, Bạch Lộ tiếp lời của cậu: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ của Hứa Huy bị bệnh rồi mất hồi lúc cậu ta học cấp 1, đầu năm cấp hai, bố cậu ta lại lấy một người đàn bà……” Nói đến chuyện riêng tư của gia đình người khác, Ngô Hãn Văn hơi ngại.
Bạch Lộ lẳng lặng nhìn, “Thì ra là vậy.”
“Đương nhiên không chỉ vậy, bố cậu ta thật ra đã qua lại với người đàn bà kia rất lâu rồi, lúc dắt về nhà mọi người mới biết, đã có con với nhau rồi.
Quãng thời gian đó Hứa Huy rất nổi loạn, không ngoan ngoãn được một ngày nào, chuyện này cả trường đều biết.”
“Cho nên việc học hành của cậu ta mới bị trễ nải như vậy?”
“Cũng không phải hoàn toàn vậy……” Ngô Hãn Văn buông đũa, nói: “Sau đó lại xảy ra chuyện.”“Đứa em trai cùng cha khác mẹ kia của cậu ta, nhỏ hơn Hứa Huy bốn tuổi, đặc biệt yêu thích Hứa Huy……” Ngô Hãn Văn nói đến đây, nhún vai, nhỏ giọng: “Khi ấy Hứa Huy học giỏi, chơi thể thao giỏi, bộ dạng lại đẹp trai, học sinh nam nữ đều thích cậu ta.
Cậu ta chỉ cần hơi hơi tốt với em trai mình một chút, nó sẽ chỉ mong sao được bám dính vào cậu ta 24/24, đã từng chạy tới trường, bọn tớ đều đã gặp qua.”
“Sau đó thì sao?”
Ngô Hãn Văn hơi dẩu mỏ, đầu đũa không biết đã hạ xuống mặt bàn từ khi nào, bản thân cậu ta cũng không hay biết.
“Hồi sinh nhật năm lớp 8, Hứa Huy có lẽ không muốn dắt theo em trai, nên nói dối là cậu ta phải ở lại trường học thêm buổi tối, sau đó mời mười mấy người bạn ra ngoài chơi.
Khuya hôm đó em trai cậu ta lén chạy đến trường tìm cậu ta, kết quả xảy ra chuyện.”
Ngô Hãn Văn múa may tay chân, “Lúc em trai cậu ta tới trường, cổng lớn đã khoá rồi, nó liền trèo cửa sau.
Kết quả là khi đó trường bọn mình đang thi công ở khoảng đất trống phía cửa sau, dưới mặt đất đào hố sâu, trời quá tối nó không để ý, thành ra ngã xuống đó.” Cậu ta chỉ chỉ vào đầu mình, “Bể cả đầu, chuyện này ầm ĩ cả lên, lên cả trên báo.”
Bạch Lộ hơi hé miệng, “Nghiêm trọng không?”Cô nhớ đến ngày hè oi bức kia.
Tấm bảng liệt kê các tầng lầu.
Tầng Bảy.
Khu vực thần kinh nội khoa, khu vực phục hồi chức năng.
“Rất nghiêm trọng, hình như vào bệnh viện rồi chưa từng ra lại…… Thật ra rất thảm, lúc phát hiện được em trai của cậu ta, nó vẫn còn ôm mô hình transformer nó làm cho cậu ta trong lòng.” Ngô Hãn Văn nói xong, lại thở dài một hơi.
“Từ dạo đó trở đi, Hứa Huy thay đổi hoàn toàn.”.