Bên trong vẫn còn đang bàn bạc, Bé Ba và Bì Ché đều phát hiện Tôn Ngọc Hà hình như hơi có vẻ mất tập trung.
Cho là bởi vì đối phương cảm thấy không hài lòng với bản kế hoạch đề xuất của mình, đầu óc của Bì Ché xoay chuyển nhanh chóng, tìm cách khác để giải quyết.
Bất chợt ánh mắt loé sáng, sức tập trung bị cánh cửa thu hút.
Những người khác cũng nhận ra gì đó, cùng quay đầu.
Bì Ché nói với Tôn Ngọc Hà: “Cậu chủ của các cậu tới rồi kìa.”
Sau khi Hứa Huy bước vào, đi thẳng đến quầy bar, khui một chai bia uống, ánh mắt của Bì Ché và Bé Ba chưa từng dời đi từ sau khi cậu tiến vào phòng.
“Vậy sao giờ…….” Bì Ché đập đập Tôn Ngọc Hà, “Hay là gọi cậu chủ của cậu qua đây, chúng ta cùng bàn tính một chút.”
Tôn Ngọc Hà như cười mà không cười, chậm rãi lầm bầm: “Ừ, đáng được bàn tính một chút……..”
Cậu ta xoay người ngẩng đầu, “Huy.”
Hứa Huy coi như không nghe thấy, vẫn còn đang nốc bia.
Tôn Ngọc Hà nhìn người dưới ánh đèn, nhíu đầu mày, giọng nói cũng to hơn.
“Huy!”
Chai bia cuối cùng cũng buông xuống, Hứa Huy xoay đầu, Tôn Ngọc Hà nói: “Qua đây một chút.”
Hứa Huy bước tới, ngồi xuống chỗ để trống.
Bộ dạng của cậu không ổn lắm, ba người bên Bì Ché thân là khách, không dám mở miệng.
Giọng của Hứa Huy rất thấp, “…….
Có chuyện gì?”
Tôn Ngọc Hà: “Chưa tỉnh ngủ?”
Mắt của Hứa Huy khép hờ, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ồ, lại mất kiên nhẫn rồi?” Tôn Ngọc Hà nhìn cậu, bất chợt cười hừ một tiếng không rõ nguyên do.
Bì Ché và Bé Ba nhìn nhau, không biết đây là tình huống gì.
Tôn Ngọc Hà nói với Bì Ché: “Không sao, cậu cứ nói tiếp là được.”
“À…….” Bì Ché trình bày sự việc với Hứa Huy, Hứa Huy hơi cúi đầu, mái tóc che trước mắt, lắng nghe câu được câu chăng.
Di động chợt vang lên một tiếng, Nhỏ Út liếc nhìn, nói với Bì Ché: “Trưởng Phòng nói cậu ấy đã về trước rồi.”
“Hả?”
Tôn Ngọc Hà liếc nhìn phía Hứa Huy, người nọ ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn Nhỏ Út và Bì Ché đang nói chuyện với nhau.
“Cậu ấy nói cậu ấy đã về trước rồi, bảo chúng ta cứ bàn đi.”
“Sao lại thế có thể đi về chứ! Không phải nói là chỉ đứng ở ngoài cửa cho thông khí thôi sao?”
“Tớ cũng không biết nữa…… Cậu ấy chỉ nói mỗi câu này, phải trả lời cậu ấy ra sao?”
“Thì bảo—— haizzz, quên đi, về thì về thôi, có lẽ có việc.”
Bì Ché nói một hồi, bỗng chợt cảm thấy bên cạnh mình đang có một ánh mắt.
Quay đầu qua, gặp ngay đôi mắt đen láy của Hứa Huy đang nhìn thẳng vào mình.
Bì Ché chấn động toàn thân, buột miệng:
“Cậu chủ có chuyện gì?”
Hứa Huy cười, giọng nói dịu dàng, “Đừng gọi tôi như thế.”
Bì Ché: “Vậy xưng hô thế nào?”
“Tên tôi là Hứa Huy, các cô cứ gọi tôi là Huy.”
Huy nghe có vẻ gần gũi hơn “cậu chủ,” Bì Ché bị nụ cười của Hứa Huy làm cho tâm tình phơi phới, nói: “Huy, vừa rồi lúc cậu vừa từ ngoài cửa bước vào, có trông thấy một cô nữ sinh, lúc đó chắc cô ấy còn chưa đi.
Đó là Trưởng Phòng của bọn tớ, bọn tớ cùng nhau đến đấy, vốn là cùng nhau bàn bạc, kết quả không biết sao cô ấy lại ——“
“Tôi trông thấy rồi.” Hứa Huy nói.
Tôn Ngọc Hà ở một bên lại đốt thêm điếu thuốc.
Hứa Huy bảo: “Các cô trình bày chuyện vừa rồi lại cho tôi thêm một lần nữa đi.”
Nửa tiếng sau đó, ba người Bì Ché vui vẻ mãn nguyện quay về trường.
Tám giờ tối thứ Sáu là thời điểm phong phú đa dạng nhất của cuộc sống sinh viên đại học.
Trong quán người đến người đi, khách hàng tăng dần lên.
Mấy nhân viên phục vụ trong quán bận tối tăm mặt mũi, một nhân viên phục vụ chạy quanh các phòng tìm tới tìm lui, túm lấy một nhân viên khác hỏi: “Có thấy anh Hà và anh Huy không?”
“Không, tớ cũng đang tìm đây.” Nhân viên kia cũng cuống quýt, “Khách hàng bên trong vẫn còn đang tìm họ để chơi cùng, tìm đâu cũng không thấy người, di động gọi cũng không được.”
Tầng 12 chỉ cách tầng 11 có một lầu, nhưng khác nhau rất xa.
Hiệu quả cách âm của toà nhà rất khá, âm thanh ồn ào náo động ở tầng dưới không truyền đến trên này.
Ở cuối hàng lang là một cửa sổ chạm đất rất lớn, có lan can.
Đứng từ trong nhìn ra, có thể trông thấy khu phố đại học sầm uất.
Dì lao công rấth thường hay tới nơi này, bởi vì thùng rác ở đây được sử dụng nhiều nhất.
Trong ấy không có rác, chỉ toàn đầu lọc thuốc lá.
Nơi này giống như một vùng đất phong thuỷ dành riêng cho hút thuốc, ai tới cũng không nhịn được đốt vài điếu.
Sau khi Tôn Ngọc Hà lặng lẽ hút xong hai điếu thuốc mới mở miệng, hỏi Hứa Huy đang ở trước mặt.
“Thế có nghĩa là gì?”
Hứa Huy chẳng nói chẳng rằng, dựa vào bức tường, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã tối hẳn, nhưng thế giới ngoài cửa sổ vẫn sáng rực, chiếu lên khuôn mặt không biểu cảm của Hứa Huy, điểm tô thêm vài phần rõ ràng.
“Đang hỏi cậu đó.” Tôn Ngọc Hà nhìn Hứa Huy chằm chằm, chậm rãi bảo: “Tớ nói này…… Buông hết Bắc-Thượng-Quảng không đi, nhất định đòi tới Hàng Châu, thì ra là cái màn này.”
Hứa Huy mím môi, tựa như đã rơi vào một cảnh giới xuất thần của riêng mình.
Tôn Ngọc Hà không nhịn được đẩy vai của cậu.
Bờ vai dưới tay gầy guộc, đụng vào toàn xương.
Hứa Huy hơi bị đau, chau mày, tự nắn bóp, “…… Làm gì vậy.”
“Làm gì? Tớ còn đang hỏi cậu làm cái gì!” Tôn Ngọc Hà giận sôi, “Cậu tới Hàng Châu là để tìm nó phải không, mẹ kiếp cậu bị nó cho ăn bao nhiêu vố đau như thế cậu còn không tự biết? Còn tới?”
Những lúc Hứa Huy không nói chuyện luôn đem lại cho người ta một cảm giác lạnh lẽo.
Tôn Ngọc Hà: “Nếu mà như vầy, ban đầu lúc tớ đòi đi tìm người tại sao cậu không cho?”
Vẫn là hai năm trước, sau khi Hứa Huy đi không lâu, Tôn Ngọc Hà tốt nghiệp cấp 3 xong đi tìm cậu chơi.
Có một lần Hứa Huy say rượu, mới biết được lý do cậu và Bạch Lộ chia tay.
Lúc đó Tôn Ngọc Hà muốn đi tìm Bạch Lộ tính sổ, bị Hứa Huy ngăn lại.
Tôn Ngọc Hà giận đến gân xanh nổi đầy trán, “Cậu tới Hàng Châu có phải là để tìm nó!?”
Hứa Huy: “Không phải.”
“Không phải!?”
Đầu mày của Hứa Huy càng thắt chặt, lẩm bẩm: “…….
Cậu đừng la hét với tớ, âm thanh lớn như vậy tớ đau đầu.”
Tôn Ngọc Hà tiếp tục gào rống: “Cậu còn biết đau đầu?”
Hứa Huy nhún vai.
Tôn Ngọc Hà nhìn, nói: “Bằng không, cậu về phòng nghỉ ngơi, tối nay tớ lo công việc?”
“Không cần.”
“Lại sao nữa đây?”
“Cậu không đẹp trai bằng tớ.”
“Tớ! Fuck?” Tôn Ngọc Hà điên cuồng gào rống một tiếng, nhìn thấy nét mặt của Hứa Huy, biết cậu đang đùa.
Sau khi nghiến răng nghiến lợi một phen, Tôn Ngọc Hà thu lại thái độ, chỉ mặt Hứa Huy nói:
“Cậu cứ tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với tớ đi, tớ mặc xác cậu, cậu thích tự ngược thì cậu đi tìm ngược mà ăn.”
Hứa Huy mím môi, Tôn Ngọc Hà lại nói: “Này, nếu lỡ may cậu bị cái con khốn đó ngược chết, dù sao cậu tớ cũng từng là anh em tốt, cậu cứ việc nói cậu cần gì, lúc đó về báo mộng cho tớ biết, đô la Mỹ, bảng Anh, Euro…….
.
muốn gì anh đây đốt hết cho cậu.”
Hứa Huy khẽ cười, Tôn Ngọc Hà hung hăng hừ một tiếng.
“Hà à.” Hứa Huy cũng đốt một điếu thuốc, bình lặng nói với Tôn Ngọc Hà, “Cậu đừng lo lắng.”
Mặt Tôn Ngọc Hà đầy nghi ngờ.
“Tớ thừa nhận lúc đầu tới đây là có liên quan đến cô ấy.
Tớ biết cô ấy ở Hàng Châu, cũng biết cô ấy ở trường đại học này.”
“Cậu còn thích nó?”
Hứa Huy xem nhẹ, cười hừ một tiếng.
Tôn Ngọc Hà: “Cậu——“
“Đều đã qua rất lâu rồi, cần gì phải nghĩ tới nữa mà.”
Hứa Huy hút một hơi thuốc lá, nét mặt sau làn khói, mang vẻ nhạt nhoà.
Tôn Ngọc Hà thấy hơi yên tâm, “Được rồi được rồi, đều nghe cậu hết, cậu là ông chủ.
Lại nói, bọn mình bây giờ sống rất tốt, cậu hiện giờ cũng không dính dáng gì đến gia đình nữa rồi, hoàn toàn không còn gánh nặng.
Chúng ta làm ăn cho đàng hoàng, cứ dựa vào đầu óc của cậu, tương lai gì cũng không cần phải lo.”
Hứa Huy cười cười, không nói gì thêm.
Ngoài cửa sổ đèn đóm mới lên, ngựa xe như nước, trong hành lang âm u thăm thẳm, lặng ngắt tẻ buồn.
Đều đã qua lâu lắm rồi.
Cần gì phải nghĩ tới nữa mà.
*
“Ê! Sải bước tiến, theo chị đi, muốn có gì sẽ đều lấy được!”
Cơ thể cường tráng của Bì Ché, tay phải cầm một cây kem cực lớn, tay trái khoác vai Nhỏ Út, một bước nhảy ba bậc.
“Vang khúc khải hoàn——!”
Nữ sinh dưới lầu ký túc xá đều nhìn đám người của Bì Ché như gặp kẻ điên.
Bì Ché không mảy may quan tâm, ngay cả leo cầu thang cũng sung sức hơn thường ngày, vài bước lớn đã về tới trước cửa phòng, gõ cửa cộc cộc cộc.
“Trưởng Phòng! Trưởng Phòng Trưởng Phòng! Mau lên mau lên ! Tiền tuyến mang tin thắng trận!”
Cửa mở ra, Bạch Lộ để bọn họ vào phòng.
Bì Ché tay bị dính kem chảy, vào nhà vệ sinh rửa tay, sức mạnh của niềm vui còn chưa tan hết.
Bé Ba thay một bộ áo ngủ mát mẻ, nói: “Tớ nói này, người ta còn chưa đồng ý, cậu hiện giờ vui như vậy không phải là hơi sớm sao.”
Bì Ché nghểnh cổ, “Tớ thấy thái độ ấy coi như sắp được rồi, chỉ còn thiếu mỗi cái gật đầu, Nhỏ Út cậu thấy sao?”
Nhỏ Út đồng ý: “Tớ cũng cảm thấy bọn họ lắng nghe rất cẩn thận, giống như rất có hứng thú vậy.”
Bì Ché moi di động ra, “Wechat của tớ cũng sắp tới rồi, tối nay tớ thêm chút lửa, tới lúc đó rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp giành lấy!”
“Bì Ché.”
Bì Ché mắt không rời di động, “Sao vậy Trưởng Phòng?”
“Đổi quán khác được không?”
Trong phòng ngừng lại vài giây, sau đó ba người đồng loại quay qua nhìn.
“Cái gì?”
Bạch Lộ nói: “Tớ nói, chúng ta đổi quán khác có được không?”
Bì Ché há hốc mồm, vẫn chưa kịp hoàn hồn, “Đổi quán khác? Vì sao chứ?”
Bạch Lộ: “Quán này mới mở, hơn nữa quy mô cũng không nhỏ.
Yêu cầu của bọn họ khẳng định sẽ không thấp, quá phiền phức đi.”
Bì Ché bật đầu ra sau, “Hê, tớ còn tưởng vì cái gì.
Sợ gì, nếu bọn họ có tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm ngặt, chúng ta cứ cố gắng mà làm thôi, cậu sao không tin tưởng vào chúng ta chứ, cậu thân là Trưởng Phòng mà như vầy không được, phải tin tưởng vào năng lực chiến đấu của chúng ta.”
Bạch Lộ: “Cũng chỉ là một lớp tự chọn mà thôi, không quan trọng như lớp chuyên ngành, nếu mà tốn nhiều thời gian——“
“Tớ cam chịu!” Bì Ché đập bốp vào đùi, “Tốn bao nhiêu hơi sức tớ cũng cam chịu! Ngày ngày ở trường nhìn một lũ con trai bụng ỏng đít teo trong khoa, tớ thiệt là……..
Mẹ nó càng nhìn càng gai mắt, chúng ta giúp cậu chủ nhỏ kia làm ăn, coi như là rửa mắt một phen.”
Bé Ba ở một bên cười ầm lên, “Không sai không sai.”
Nhỏ Út cũng hiếm có khi nói thêm vô.
“Cái cậu chủ đó trắng bóc, trông thật tinh nhã, nhìn cứ y như nhân vật trong manga.”
Bạch Lộ ngồi một bên, nhìn ba chị em hứng chí bừng bừng thảo luận về Hứa Huy và kế hoạch đề xuất.
*
Tiết học thứ hai của khoá tự chọn.
Giáo sư Vương bảo sinh viên liệt kê những cửa tiệm của mình ra, cô ấy giúp phân tích.
Kết quả không có gì bất ngờ, phòng 517 đụng hàng với hai tổ khác.
Trong tất cả các cửa tiệm, chỉ có quán của Hứa Huy là đồng thời bị nhiều người nhắm vào như vậy.
“Cái gì mà quán của cậu ấy, căn bản là người của cậu ấy bị nhắm vào mà!” Huyết áp của Bì Ché lại tăng, ấn ấn hai bên thái dương.
“Ôi mẹ ơi……..
Đau đầu.”
Giáo sư Vương cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Ồ, quán nào thế, nhiều người muốn làm như vậy.”
Nữ sinh của một tổ khác nói: “Thưa cô, là mới mở, còn chưa đặt tên quán nữa.
Cho nên kế hoạch trước nhất của bọn em là tìm một cái tên thích hợp cho quán đó.”
Giáo sư Vương: “Ừ, khá lắm.”
Bì Ché đứng một bên nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy hai tổ kia……..” Giáo sư Vương vừa mới định chỉ, Bì Ché lập tức dõng dạc: “Bọn em cũng đặt tên!”
“Ồ…….” Giáo sư Vương trông thấy tâm trạng của các tổ đều tăng vọt như thế, liền nói: “Nếu như các em tự giàn xếp thương lượng không xong, thì chỉ có cách để cho khách hàng tự chọn.
Như thế cũng được, có cạnh tranh mới có thành tích, ba tổ các em cố lên nhé.”
Trong giờ học, giáo sư đứng ở trước lớp giảng PPT, Bạch Lộ hoàn toàn không có cách nào tập trung chú ý.
Nghĩ một hồi, vẫn vỗ vỗ vai của Bì Ché.
Bì Ché ngước đầu lên từ bản kế hoạch đề xuất, trong đôi mắt bồ câu ngập tràn hy vọng, lấp lánh ánh vàng.
“Gì?”
“……..”
Ngưng vài giây, Bạch Lộ lắc đầu.
“Không có gì, cậu tiếp tục đi.”
***
Bắc-Thượng-Quảng là cách nói tắt ba thành phố lớn nhất và phồn vinh nhất bên Trung Quốc: Bắc Kinh – Thượng Hải – Quảng Châu..