Vì vấn đề đặt tên cho quán này, phòng 517 mở hội thảo liên tục.
Nhỏ Út đề nghị: “Trong quán trang hoàng cũng rất đẹp, bằng không thì tìm một cái tên tươi mát nào đó, ví dụ như Quên Lo nè, hay là Trời Xanh nè.”
“Dẹp.” Bé Ba nghe hết nổi, vừa sơn móng chân vừa nói, “Lại còn Quên Lo, sao cậu không gọi luôn nó là Four-Leaf Clover đi cho rồi.”
Nhỏ Út sáng mắt lên, “A, cũng được đấy, nghe rất hay.”
Bì Ché ngồi một bên cân nhắc, “Quá nhạt nhẽo, không hợp khẩu vị của tớ.”
Bé Ba: “Cậu đặt một cái tên đi.”
Bì Ché: “Tớ cảm thấy quán này thích hợp với hơi hướng màu mè, ví dụ như “Sắc Đêm” hoặc “Thiên Phố”…….
bằng không thì cho chút vị Âu Mỹ, không phải ở trên tầng cao sao, gọi luôn là Tháp Babel cũng được.”
Tám một hồi, Bì Ché nghiêng đầu, nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh.
“Dạo gần đây số lần Trưởng Phòng chạy đi tự học ngày càng tăng nhỉ.”
Bé Ba cũng nhìn qua, “Ờ, nhưng mà cậu ấy chạy đi tự học cũng rất ít khi học bài chuyên ngành, tớ theo cậu ấy đi một lần rồi, ngồi ở trong thư viện bốn tiếng, hết ba tiếng cậu ấy toàn làm chuyện khác.”
Nhỏ Út nói: “Cũng được mà, trước đây học quá nhiều.
Điểm IELTS và TOEFL của cậu ấy đều siêu cao, chắc là muốn ra nước ngoài.”
“Ai biết được.” Bì Ché chống cằm, lầm bầm: “Nhìn thì ngoan, trong đầu chưa chắc.”
*
Tên quán của Hứa Huy còn chưa quyết định, nhưng trong phòng 517, nó đã có một tên gọi riêng ——Đất Thánh.
Bì Ché giải thích như thế này: “Giống như Bodh Gaya của Bồ Tát, Jerusalem của Christ, Mecca của Islam ——“
Bé Ba đứng một bên nói chen vô, “Hoặc như Tỉnh Cương Sơn của cộng quân.”
Bì Ché: “Tránh qua bên!”
Lần thứ hai hành hương đến Đất Thánh là vào một tuần sau.
Bì Ché gặp phải cạnh tranh khốc liệt, đem bản kế hoạch đề xuất về cải thiện thêm lần nữa, thêm thắt một đống chi tiết.
Bạch Lộ nhìn bản kế hoạch đề xuất đã được in ra, nói: “Nếu làm như thế này, dự tính sẽ không thấp, các cậu vẫn nên thương lượng với chủ quán một chút, hỏi xem bọn họ có chịu bỏ nhiều tiền ra như vầy không.”
“Thương lượng thương lượng, tối nay sẽ đi thương lượng ngay, tớ đã hẹn giờ xong xuôi với họ rồi, bảy giờ tối chạy qua.”
Bạch Lộ đặt bản kế hoạch đề xuất xuống, ừ một tiếng.
Đêm ấy, Bạch Lộ ăn xong cơm ở căng tin, lúc về đến ký túc xá liền nhìn thấy Bì Ché đang lật tủ lục tung quần áo.
“Làm gì thế?” Bạch Lộ đặt thức ăn xuống bàn của Bì Ché, “Mang về cho cậu này, ăn cơm đã.”
Cái mông lớn của Bì Ché lúc ẩn lúc hiện bên ngoài tủ quần áo, cuối cùng la lên một tiếng, đứng thẳng người, đầu tóc rối bời, mắt rưng rưng.
“Trưởng Phòng…….”
“Ừ.”
Bì Ché đặt hai tay lên vai của Bạch Lộ, nói một cách thống thiết: “Cậu nói xem tớ sao lại đến một cái váy cũng không có chứ, mẹ nó tớ có còn là con gái hay không!”
Bạch Lộ chỉ chỉ bàn, “Tớ mua cơm vịt quay cậu yêu thích, cậu ăn trước đi dã.”
Bì Ché đặt đít xuống ghế, “Không có khẩu vị……”
Bạch Lộ: “Chốc nữa không phải là còn phải đi nói chuyện với người ta sao, không ăn lấy đâu ra sức.”
Bì Ché liếc Bạch Lộ một cái, trách móc: “Cậu không coi trọng, cứ để mặc ba bọn tớ sao đủ, không có sức mạnh đoàn kết, đàm phán cũng sẽ không ra gì.”
Bạch Lộ cúi đầu: “Đâu có…….”
“Còn nói không có, không phải sáng nay cậu còn bảo tối nay không đi sao.”
Một chốc sau, Bạch Lộ nói: “Được, lát nữa tớ đi theo cùng với các cậu.”
Lúc bấy giờ Bì Ché mới bắt đầu ăn.
*
Khách trong quán đông hơn lần trước, lầu 11 đã có 6 phòng được thuê bao, Bì Ché vừa dùng Wechat vừa dùng điện thoại, tìm cả nửa buổi mới lôi được Tôn Ngọc Hà từ một gian phòng mang ra ngoài.
Chả biết cậu ta đang chơi gì với người ta, đầu mướt mồ hôi.
“Vào đây, vẫn cứ vào đây mà nói.”
Lại kéo nhau vào trong quầy bar, vẫn ngồi vào chỗ ngồi lần trước.
“Uống gì không?” Tôn Ngọc Hà hỏi.
Bì Ché: “Hứ, mới đó thôi mà cũng không quên làm ăn, để tớ xem ở đây cậu có những gì?”
Không ra tay thì khó lòng thuyết phục người khác, đám người Bì Ché đều gọi thức uống mắc tiền nhất.
Trò chuyện một hồi, Bì Ché ngó trái ngó phải, bâng quơ hỏi Tôn Ngọc Hà: “Hôm nay Huy không có đây à.”
Tôn Ngọc Hà bảo: “Có, đang ở phòng kế bên, chẳng qua bị người ta quấn chặt lấy thoát không ra.”
Mọi người ngồi đó đều thoáng sửng sốt, Bì Ché cười sâu xa, “Thế à, cũng hết cách, càng đẹp trai trách nhiệm càng lớn.
Quán này là hai người bọn cậu cùng nhau mở sao, trông tuổi của hai cậu không lớn lắm, thật là lợi hại.”
“Không liên quan gì đến tớ, tớ chỉ ăn bám theo thôi, lợi hại là Huy kìa.
Chuyện lớn đều do hắn lo, tớ chỉ chạy việc cho hắn.” Tôn Ngọc Hà không để ý lắm, nói: “À đúng rồi, phòng bên kia hình như là người cùng trường với các cậu đấy.
Không biết các cậu có biết họ không.” Tôn Ngọc Hà nói xong, bỗng để ý thấy gì đó, nhìn về phía cửa.
Hứa Huy đang bước vào, vẫn ăn mặc một kiểu, rút một lon bia từ quầy bar ra, sau đó đi thẳng về phía này.
Bì Ché dùng tốc độ nhanh như chớp kéo một chiếc ghế nhét vào giữa Bạch Lộ và bản thân mình.
Hứa Huy không dừng bước, kéo ghế ra ngồi ngay xuống.
Bạch Lộ nhích qua một chút, để chỗ cho cậu.
Một giây cậu vừa ngồi xuống, Bạch Lộ ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Mùi nước hoa rất quen thuộc, những gì cậu yêu thích vẫn chưa từng thay đổi.
Tay cầm lon bia vàng óng ánh, sau khi khui ra, Hứa Huy ngửa đầu tu, hầu kết lên xuống, một ngụm tu hết nửa lon bia mới đặt xuống.
Tôn Ngọc Hà nhìn cậu: “Sao ra được thế?”
Hứa Huy lầm bầm: “Bảo Tiểu Phương thế chỗ.”
Tôn Ngọc Hà: “Được không đó?”
Hứa Huy: “Chỉ là không hiểu luật chơi bài, dạy một hồi là được.”
Tôn Ngọc Hà nhướn nhướn mày, Bì Ché ngồi bên hỏi: “Chỗ này của các cậu có bao nhiêu loại bài vậy?”
Tôn Ngọc Hà cười bảo “Cậu trông thấy trong thành có bao nhiêu loại bài, chỗ bọn tớ đều có, có tin không?”
“Ồ! Dóc tổ.”
“Quả thật chơi không kém bao nhiêu.” Tôn Ngọc Hà hất hàm với Bì Ché, “Cậu nói về cái bản kế hoạch gì gì đó với hắn đi.”
Bì Ché vừa tính nói với Hứa Huy, Hứa Huy đã vươn tay cầm lấy bản kế hoạch đề xuất đem lại gần, nói: “Để tôi tự xem đi.”
Ngón tay của Hứa Huy thon dài, lật từng trang từng trang một, tựa như đang xem rất kỹ.
Bì Ché ngồi bên cạnh thỉnh thoảng giải thích một vài chi tiết ở trong đó cho cậu.
“Mấy tờ rơi này á, mai mốt trường của bọn tớ cử hành đại hội thể thao, liên tiếp sẽ có không ít hoạt động, có thể nắm bắt lấy thời cơ đó.”
Hứa Huy đưa mắt, cười cười với Bì Ché, “Ừ.”
Khuôn mặt của Bì Ché đỏ lên, hơi e thẹn.
Bì Ché đang hứng chí dạt dào giải thích, bỗng cảm thấy Bé Ba ngồi phía đối diện toàn thân căng thẳng.
Bé Ba hơi híp mắt thành hình tam giác, liếc về phía cửa ra vào, ra ý cho Bì Ché.
Bì Ché ngoái đầu ——
Một cô nữ sinh đang đi về phía quầy bar, vốn chỉ tính ghé quầy bar mua một chút thức uống, kết quả đưa mắt qua, trông thấy một bàn ngay kế cửa sổ.
Ngạc nhiên trợn mắt tròn xoe.
Bì Ché lập tức quay ngoắt đầu lại, mặc niệm ba lần trong một giây——
Không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy…….
Nhưng muộn rồi, Hoàng Tâm Oánh nước cũng không thèm mua, chạy thẳng tới.
“Lộ Lộ!”
Bì Ché làm như bị hắt xì:
“Bitch——xì.”
Người đã tới ngay trước mặt, Bạch Lộ quay đầu qua, nói với Hoàng Tâm Oánh: “Cậu cũng ở đây hả.”
Đôi mắt tròn xoe của Hoàng Tâm Oánh chớp chớp, “Nguyên một phòng của cậu sao ở hết đây rồi?” Lại nhìn Tôn Ngọc Hà và Hứa Huy, “Làm gì thế hở?”
Bạch Lộ: “Làm bài tập cho lớp quảng cáo.”
“Hở?” Hoàng Tâm Oánh hình như rất có hứng, “Bài tập gì á?”
Bạch Lộ giải thích: “Tìm cửa hàng làm tuyên truyền.”
“Í, thích thế.” Hoàng Tâm Oánh kéo một chiếc ghế bên cạnh qua ngồi xuống.
Không thể nhét thêm người vào, Hoàng Tâm Oánh ngồi ngay sau lưng Bạch Lộ và Hứa Huy, tay vịn lên ghế của hai người, nghiêng đầu nhìn bản kế hoạch trong tay của Hứa Huy.
Tôn Ngọc Hà nhìn Hoàng Tâm Oánh, nói: “Các cậu quen nhau à?”
Hoàng Tâm Oánh gật đầu: “Dĩ nhiên rồi.” Khoát tay lên cánh tay của Bạch Lộ, “Trưởng Phòng ơi à!”
Bởi vì mấy người trong phòng 517 rất ít khi gọi tên của Bạch Lộ, toàn kêu Trưởng Phòng, thêm vào đó Bạch Lộ thường xuyên giúp mọi người lúc điểm danh, trong lớp có rất nhiều người cũng gọi đùa cô là Trưởng Phòng.
Hoàng Tâm Oánh vừa tới, bầu không khí trở nên không đúng.
Ba người Bì Ché đều thẳng ruột ngựa, Hoàng Tâm Oánh ngồi ngay bên cạnh, bọn họ rõ ràng tìm không ra lời khách sáo, chỉ còn lại Bạch Lộ phải lên tiếng ứng đối.
Bạch Lộ hỏi Hoàng Tâm Oánh: “Cậu cũng tới chơi sao?”
“Đúng vậy.” Hoàng Tâm Oánh ngẩng đầu, nhìn Tôn Ngọc Hà.
“Vừa mới rồi còn ở trong phòng ngay bên cạnh, đoàn bộ tụ họp.”
Mắt của Bì Ché muốn rớt ra tới nơi, đoàn bộ tụ họp mà chạy ra tới đây.
Ánh mắt của Tôn Ngọc Hà trở lại trên người Hứa Huy.
“Thế nào?”
Hứa Huy đặt bản kế hoạch xuống, Bì Ché tính hỏi gì đó, đang còn do dự thì Hoàng Tâm Oánh nói: “Các cậu đã quyết định rồi sao?”
“Còn chưa có xác định cuối cùng.” Tôn Ngọc Hà dựa vào lưng ghế, đốt điếu thuốc, nhìn Bạch Lộ.
“Không giấu gì các cậu, cái tuần lễ vừa qua á……..
Quá chừng người từ cái lớp kia của các cậu tìm đến, tớ nghe một hồi rối tung cả lên, chả nhớ ai là ai nữa.”
Bạch Lộ đặt thức uống trong tay xuống, lơ đễnh nhìn Tôn Ngọc Hà một cái.
“Vậy sao?”
Đầu mày của Tôn Ngọc Hà hơi run lên, tàn thuốc rớt xuống quần, cúi đầu lo phủi.
Hoàng Tâm Oánh ngồi bên bảo: “Chọn bọn tớ đi.”
Tôn Ngọc Hà ngẩng đầu, Hoàng Tâm Oánh mắt sáng lấp lánh, “Được hông hả, chọn bọn tớ đi mà.”
Tôn Ngọc Hà: “Vì sao?”
Sở trường lăn lộn lâu năm của Hoàng Tâm Oánh mở ra, vui vẻ hoạt bát, cười nói mát lòng người, đem Bạch Lộ ra làm người đứng đầu đội, tâng bốc lên đến tận trời xanh, lại mượn bản kế hoạch đề xuất từ trong tay của Hứa Huy, quét mắt lia một lúc 10 hàng, trông thấy gì đó, mắt loé sáng, chỉ vào nói:
“Này các cậu xem đây, đại hội thể thao.
Tớ chính là người phụ trách mua thức uống cho ban tổ chức, nếu như chúng ta cùng hợp tác, tớ có thể đem đề mục chuyển qua bên này, dự tính là gần hai ngàn, tuy không nhiều, nhưng cũng có thể treo một áp phích ngay gần cửa ra vào thao trường, mấy hôm đó số nhân viên ra vào đặc biệt nhiều, tuyên truyền hiệu quả sẽ tăng gấp bội.”
Tôn Ngọc Hà vừa nghe xong, trông có vẻ như hơi động lòng, “Thật hả?”
“Đương nhiên rồi!” khả năng thuyết phục của Hoàng Tâm Oánh cực kỳ tốt, “Bọn tớ chính là khoa át chủ bài của trường, tài nguyên không có khoa nào bì kịp, có bao nhiêu chuyện trường luôn ưu tiên tuyển chọn bọn tớ, các cậu mà hợp tác với bọn tớ sẽ không tệ đâu.”
Tôn Ngọc Hà rờ rờ cằm, nhìn về phía Hứa Huy đang lẳng lặng ngồi, “Aizzz…….”
Hoàng Tâm Oánh vốn ngồi rất gần Hứa Huy, trông thấy Tôn Ngọc Hà đang đợi Hứa Huy cho ý kiến, nhấc bàn tay nhỏ nhắn lên vỗ vỗ vai cậu.
“Ông chủ lớn, cậu cảm thấy như thế nào hở?”
Hứa Huy cựa người, nhếch nhếch vai, quay qua.
Là hướng của Bạch Lộ, cũng là hướng của Hoàng Tâm Oánh.
Nụ cười của cậu hiện ra trong tầm mắt của cô, không giống lắm so với trước đây.
“Được thôi.” Hứa Huy nói một cách hờ hững, “Phiền cô giúp đỡ vậy.”
Hoàng Tâm Oánh cười đẩy cậu, Hứa Huy như yếu ớt không qua được một cơn gió, thân thể nương theo đà của tay cô ấy, lung lay.
*
“TA FUCK !! FUUUUUCKKKKKKK!!! Á Á Á ÁAAAAAAAAA——!”
Công việc làm ăn đã được chính thức giàn xếp, Bì Ché chịu một đả kịch nặng nề.
Sau khi chia tay với Hoàng Tâm Oánh, Bì Ché quay về ký túc xá, lấy hai cái mền trùm kín mặt mình, rồi mới gào rống ầm lên.
Bé Ba vứt túi xách lên bàn, cũng hơi tức giận, “Mẹ kiếp, thật là uất ức!”
Nhỏ Út ngồi bên yếu ớt nói: “Thôi mà, không phải là đã giàn xếp thành công rồi sao.”
Bì Ché thò đầu ra từ trong đống chăn, đầu tóc rối bù.
“Để cho con đó giàn xếp thì tớ thà không thành công! Cậu coi cái bộ dạng của nó………” Bì Ché vừa nhắc đến Hoàng Tâm Oánh liền nghiến răng nghiến lợi.
“Con trai bên viện phát thanh không thèm chơi nữa rồi, mắt lo đi tìm chỗ tốt hơn.
Rõ ràng là chính mình đi câu trai, mà còn, mẹ kiếp, cái bộ dạng, cái bộ dạng……..
AAAAA!”
Nhỏ Út: “Dù sao cũng giúp mình mà, chúng ta nói lâu như vậy vẫn…….”
Bì Ché nát ruột bên này, đảo mắt ngó thấy Bạch Lộ đang ngồi trước máy vi tính, không biết nhìn cái gì.
Bì Ché lướt ghế qua, thấy trên màn hình của Bạch Lộ là một cái lon màu vàng.
Dưới bức ảnh là lời giới thiệu.
“……..
Oettinger Beer?” Bì Ché nheo mắt đọc xong câu đầu tiên, nhất thời hít sâu vào một hơi, chụp lấy bờ vai của Bạch Lộ, lắc một trận.
“Đây là cái quái gì, bọn tớ bên đây đang đau muốn chết, cậu còn có lòng dạ đi tra cứu nồng độ cồn trong bia, cậu có phải là muốn chọc cho mấy chị tức chết không hả!”
Bạch Lộ bị lắc đến muốn văng đầu, nhưng ánh mắt vẫn luôn rơi trên thông tin về lon bia, sóng mắt lưu chuyển, môi mím chặt..