Nhanh gọn lẹ, rửa mặt thay đồ xong.
“Đi đi đi!” Bì Ché một chân đạp tung cửa, “Đừng để người ta đợi quá lâu!”
Bé Ba ở phía sau chẳng thèm đếm xỉa, “Tối qua còn lén lút cuộn mình trong chăn viết tin nhắn tâm tình với Cọng Giá, vừa đảo mắt trông thấy Hứa Huy liền điên thành như vầy, tớ nói này, cậu nên biết xấu hổ một chút được không hả?”
Bì Ché ngửa đầu cười rú lên.
“Ha ha ha—–! Nói nghe hay lắm, giống như đêm qua cậu cũng chưa từng webcam với Đại Lưu!”
Bé Ba đá Bì Ché một cước, Bì Ché đấm Bé Ba một cú.
Cuối cùng thì cùng nhau nắm tay tiến bước.
Bì Ché: “Tán thưởng, thuần tuý tán thưởng.”
“Không sai.” Bé Ba gật đầu, hai người giống như vừa đạt được một hiệp nghị bí mật nào đó, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một.
“Thuần, tuý, tán, thưởng!”
“Đúng là một đôi khùng.” Nhỏ Út ở phía sau trông thấy một màn này, không nhịn được nói.
Bạch Lộ khoá cửa xong, vỗ vỗ Nhỏ Út, “Đi thôi.”
Hai người phía trước ôm nhau đi, Nhỏ Út theo Bạch Lộ đi ở phía sau.
“Có món gì muốn ăn không?”
“Đều được mà.”
Xuống hai tầng lầu, Nhỏ Út chợt hỏi, “Sao tự dưng cậu ấy lại mời chúng ta đi ăn vậy?” Nói xong, lại thì thầm vào tai Bạch Lộ, “Chẳng phải vừa……… xảy ra gì gì đó sao?”
Bạch Lộ ngưng một chút, vừa định mở miệng nhắn mấy người kia tốt nhất đừng nhắc đến chuyện kia trước mặt Hứa Huy, nhưng Bì Ché và Bé Ba đã chạy xuống đến lầu 1 rồi.
Hứa Huy đợi ở trước cửa lầu 1, Bì Ché trông thấy liền tiến lên chắp hai tay:
“Chúc mừng!”
Hứa Huy hơi mờ mịt, “Gì thế?”
“Chúc mừng cậu đại nạn—-”
“Chưa chết” còn chưa kịp ra khỏi miệng, người đã bị Bé Ba kéo về lại.
“Ngại quá.” Bé Ba xua xua tay với Hứa Huy, “Nó có bịnh, cậu lơ nó đi.”
Hứa Huy khựng lại nửa giây.
Bạch Lộ chú ý thấy sự khựng lại ngắn ngủi ấy của cậu, biết rằng cậu đã hiểu ra lời Bì Ché toan nói.
Bạch Lộ lên tiếng: “Ăn gì đây?”
Đại đa số sinh viên đại học sau khi tốt nghiệp, lúc tổng kết cuộc sống trong tháp ngà của mình, đều cảm thấy vấn đề nan giải nhất trong bốn năm sẽ không phải là những lớp chuyên ngành phiền phức hoặc những bài luận văn viết không bao giờ xong, mà vẫn mãi nằm trong ba chữ —
Ăn gì đây.
Vấn đề này vào thì nông mà ra thì sâu, thấm đẫm vào trong sinh hoạt, trung bình thì một con người mỗi ngày sẽ bị hỏi ít nhất là bốn tới năm lần.
Lực chú ý của Bì Ché thành công bị di dời, nhìn Bé Ba: “Ăn gì?”
Bé Ba đưa ra một câu trả lời kinh điển: “Tuỳ.”
Bì Ché lại hỏi Nhỏ Út, “Cậu thì sao?”
Nhỏ Út lí nhí cho ra một câu trả lời 3 chữ kinh điển: “Sao cũng được.”
Cuối cùng nhìn Hứa Huy, “Cậu mời ăn, cậu quyết định!”
Hứa Huy như đang đợi ý kiến của Bạch Lộ, nhưng Bạch Lộ không hề nói gì, cậu suy nghĩ một chút, buông xuôi, nói: “Đừng bảo tôi quyết định, các cô vẫn nên quyết định đi.”
Bì Ché cười xấu xa: “Vậy bọn tớ chọn chỗ mắc tiền nhé?”
Hứa Huy gật đầu, thản nhiên nói: “Được.”
Bì Ché hít sâu một hơi say mê, nói với mọi người: “Ta nói thật, đàn ông đẹp trai nhất không lúc nào khác ngoài lúc này ra! Đi đi đi, lên đường thôi!”
Mười lăm phút sau, năm người ngồi trên lầu 3 của căng tin.
“…….”
Hứa Huy hơi câu nệ.
Một chiếc bàn tròn, Bạch Lộ ngồi đối diện với cậu, đang còn nghiên cứu thực đơn cùng với Bì Ché.
“Ở…….” Tiếng của Hứa Huy giữa những âm thanh ồn ào huyên náo nghe đặc biệt nhỏ yếu, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của cả nhóm.
Bốn cặp mặt ngước lên từ mớ thực đơn, đồng loạt nhìn về phía cậu.
Bì Ché chu chu miệng, ý là cậu cứ tiếp tục nói.
Ngón tay của Hứa Huy ra ý chỉ xung quanh, mắt nhìn Bạch Lộ, rõ ràng đang hỏi cô:
“Muốn…… ở đây ăn sao?”
“Thế nào?” Bạch Lộ mặt không đổi sắc, “Xem thường căng tin của bọn mình?”
Hứa Huy lắc đầu, rũ mắt, “Không có.”
“Căng tin ăn ngon lắm đó.” Nhỏ Út lí nhí nói với Hứa Huy, “Huống chi là lầu 3 của căng tin bọn tớ,” Vẻ mặt của cô ấy rất nghiêm túc, nhấn mạnh với Hứa Huy, “là căng tin cao cấp.”
Cái gọi là căng tin cao cấp, chính là không cần tự lấy cơm, mà giống như ở nhà hàng bình thường, cầm thực đơn gọi món, giá cả rẻ hơn so với nhà hàng, có rất nhiều giáo sư thường tới ăn cơm trưa ở đây.
Thái độ trịnh trọng của Nhỏ Út không cho phép ai hoài nghi, Hứa Huy chỉ đành kiên nhẫn ngồi yên, nhìn bốn nữ sinh chọn tới chọn lui nửa buổi, cuối cùng chọn bốn món ăn một canh.
“Chúng tôi tính tiền trước.” Chiêu đãi viên đứng một bên, “Tiền mặt hay cà thẻ?”
Hứa Huy ngước đầu nhìn cô ta, “Bao nhiêu tiền?”
“Bảy mươi sáu đồng rưỡi.”
Một khắc lúc Hứa Huy mở ví tiền ra, tâm tình và vẻ mặt đều có vẻ phức tạp.
“Cho thêm một chén cháo bí đỏ.” Bạch Lộ nói với chiêu đãi viên.
Cảm thấy tai hơi nóng, Hứa Huy cúi đầu nhìn ví tiền để che dấu.
Khẽ hỏi: “Bây giờ là bao nhiêu tiền?”
Chiêu đãi viên ghi cháo bí đỏ vô, xé biên lai.
“Bảy mươi tám đồng rưỡi!”(1)
(1) 78.5 nhân dân tệ là khoảng $11 USD / 260,500 Đồng VN.
Năm người ăn một bữa trưa mà chỉ có nhiêu đây tiền
Một bữa ăn vô cùng vui vẻ thoả thích.
Hứa Huy tuy không nhiều lời, nhưng mọi người đều hiểu cậu ít nhiều, hơn nữa có Bì Ché ở đây, hiện trường sẽ không tẻ nhạt được.
“Việc tuyên truyền cho quán của các cậu hai hôm trước bọn tớ bị trì hoãn, nhưng mà bên điện cơ trưởng phòng của bọn tớ đã liên lạc xong rồi, gần đây bài vở ở trường quá nhiều, không có thời gian, đợi khi nào có thì giờ sẽ lập tức đi.” Bì Ché giải thích tiến trình của lớp quảng cáo.
Hứa Huy không quan tâm lắm, nói: “Không sao, khi nào có thời gian làm là được.”
“Việc làm ăn ở quán các cậu dạo này ra sao?” Bé Ba cũng hỏi, “Việc tuyên truyền của bọn tớ có thành quả không?”
Hứa Huy cười cười, “Khá lắm, có hiệu quả.”
Quần chúng đều cảm thấy Hứa Huy hôm nay sao mà thấu tình đạt lý dễ sợ, hài lòng mỹ mãn gật đầu, “Vậy thì tốt quá, không uổng công bọn tớ bỏ ra quá chừng chừng công sức!”
Do bầu không khí hiện giờ quá tốt đẹp, đề tài trên bàn ăn dần dần chuyển từ lớp quảng cáo qua tới chuyện riêng tư.
Bì Ché gãi gãi mặt, nói: “Có một chuyện không biết…….
Bọn tớ cứ muốn hỏi cậu, nhưng sợ là đường đột.”
Hứa Huy đã sớm ăn cơm xong, giọng rất nhẹ nhàng, “Không sao, nói đi.”
Bì Ché mắt hơi híp lại, “Cậu với lại ai đó trong lớp của bọn tớ, có phải ván đã đóng thuyền rồi không?”
Hứa Huy nghe không hiểu, “Hả?”
“Thì người đó đó.” Bì Ché vừa nói tên cô ta ra, không khỏi bĩu môi, “Hoàng Tâm Oánh.”
Hứa Huy khựng lại cả mấy giây, bà con đều cho rằng cậu đang suy nghĩ gì đó về vấn đề tình cảm phức tạp, chỉ có Bạch Lộ nhìn ra là trong đầu cậu đang trống rỗng.
Cậu như một xấp bài vừa bị xóc xong, trật tự bị triệt đề xáo trộn.
Cậu hiện giờ vẫn chưa quen với những lá bài trong tay, bản thân không xác định được nên đặt lá bài nào xuống đâu.
Hứa Huy xác thực là đã ngây người.
Cậu phải mất cả hai giây đồng hồ để suy nghĩ xem ai là Hoàng Tâm Oánh, lại tốn ba giây nữa đem nhân vật và hình ảnh trong đầu gom lại một chỗ với nhau.
Đợi cậu định thần lại, phản ứng đầu tiên là nhìn ngay về phía Bạch Lộ, rồi một giây trước khi đụng phải ánh mắt của cô thì cứng nhắc dời tầm nhìn đi.
“Cô……..” Cậu trả lời câu hỏi của Bì Ché, “Cô tại sao lại hỏi như vậy.”
Bì Ché nói cho cậu yên tâm, “Ối, cậu đừng lo nghĩ, bọn tớ chỉ tuỳ tiện buôn chuyện.
Đây chỉ là thấy cậu quá đẹp trai, hóng hớt một chút thôi.”
Câu trả lời của Hứa Huy rất ngắn gọn.
“Không có.”
Mắt của Bì Ché liền vụt sáng, “Thật tình không có?”
Hứa Huy giống như lười không muốn trả lời câu hỏi này, chỉ chậm chạp lắc đầu.
Bì Ché từng bước ép tới, “Vậy hiện giờ cậu có bạn gái không?”
Vẫn còn lắc đầu.
“Ơ!” Mọi người kinh ngạc la lên, “Cậu vầy là lãng phí tài nguyên trắng trợn!”
“Vì sao không tìm bạn gái?”
Hứa Huy đặc biệt ngừng một hồi lâu vì câu hỏi này, sau đó nói một câu mang ý nghĩa sâu xa: “Con gái quá đáng sợ.”
Bạch Lộ lườm một cái, Hứa Huy dĩ nhiên không thấy được.
Bì Ché và Bé Ba ngồi bên vội vàng nói, “Đáng sợ cái gì! Không đáng sợ chút nào! Để các chị cưng cậu cho coi!”
Hứa Huy chợt ngẩng đầu, hỏi Bì Ché: “Đều là chị sao?”
Bì Ché nghĩ một chút, “Tớ nhớ là cậu sinh cùng năm với tớ, tháng mấy vậy?”
“Sáu tháng Chín.”
Bé Ba, “Ngất, là cung xử nữ.” Lại nói ngay, “Tớ cảm thấy cung này tên không được hay cho lắm, thiệt mắc cỡ cho các bạn nam, nếu có cung xử nữ thì phải có cung xử nam mới đúng.”
Hứa Huy: “…….”
Bì Ché gạt Bé Ba qua một bên, “Nếu sáu tháng Chín thì trong phòng bọn tớ chỉ có trưởng phòng là lớn hơn cậu, cậu ấy là vào tháng Tư.”
Hứa Huy à một tiếng thật dài, “Tháng Tư à.”
Bạch Lộ: “…….”
Buông đũa xuống, “Ăn xong chưa, đi thôi.”
Cười nói đùa giỡn xong một bữa ăn, Bì Ché làm đại diện tỏ lòng cám ơn Hứa Huy đã “chơi đẹp,” mọi người đều cảm thấy phòng 517 không biết sao mà không khí hợp tác với khổ chủ lại tăng thêm một bậc.
“Vậy hôm nay chúng ta cứ vậy đi.” Bì Ché xoa xoa tay, “Khi nào rảnh bọn tớ sẽ ghé quán của cậu, bàn bạc kỹ hơn!”
Đi bộ ra đến bên ngoài, Bì Ché và Bé Ba ở phía sau chót, sôi nổi thảo luận chiều nay phải đổi phim truyền hình khác, Nhỏ Út hơi buồn ngủ, vừa ngáp vừa xuống cầu thang.
Bạch Lộ vừa tính hỏi xem cô ấy có mệt không, ngón tay đã bị người cầm lấy.
Ngón trỏ của tay phải bị nhẹ nhàng nhón lấy, kéo ra sau.
Lần đầu Bạch Lộ tìm cách rút ra, rút không được, cậu lại kéo kéo ra sau.
Diện tích hai bàn tay tiếp xúc nhau rất ít, ít đến độ trừ nơi đó, tất cả những dây thần kinh còn lại trong mọi bộ phận của cơ thể đều trở nên mẫn cảm lạ thường.
Đi đến khúc quanh, Bạch Lộ cuối cùng mới lẳng lặng rút được tay ra, đến trước cửa căng tin, Bạch Lộ nói: “Các cậu về trước đi.”
“Cậu đi đâu thế?”
“Chút nữa tớ về.”
Đến khi không còn ai, Bạch Lộ xoay đầu, Hứa Huy đứng ở đàng sau nhìn cô, mặt không mang biểu cảm nào, đợi cô lên tiếng.
Bạch Lộ: “Ăn no chưa?”
Gật đầu.
“Muốn về không?”
Lắc đầu.
“Bí đỏ dán miệng cậu lại rồi à?”
Hứa Huy hơi đảo mắt khinh thường, biếng nhác quay mặt đi, nhìn về một bên.
Không thể cứ đứng trơ ra ở trước cửa căng tin, Bạch Lộ hói: “Cậu có muốn theo mình đi bộ một lát không, có sợ nóng không?”
Hứa Huy cuối cùng mới nể mặt, ừ một tiếng, sải bước đi trước.
Sân trường buổi trưa cuối tuần rất vắng, đi đến sân vận động, trên đường chạy đua chỉ có ba người đang tập luyện.
Bạch Lộ và Hứa Huy chậm rãi đi bộ trên thảm cỏ ở giữa đường đua.
Đi chưa được bốn vòng, Hứa Huy đã bắt đầu hơi chịu đựng không nổi.
Bạch Lộ dắt cậu đến một nơi có bóng râm mát mẻ trên khán đài ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trên trán Hứa Huy lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt hiếm hoi lắm mới ửng đỏ một chút, hơi thở có chút không ổn định.
Bạch Lộ nhìn bộ dạng của cậu như vậy, nói: “Cậu đợi mình một chút.” Đi xuống khán đài, vài phút sau, cầm một chai nước khoáng quay lại.
Hứa Huy cầm trong tay, nhíu mày.
Bạch Lộ, “Nhiệt độ thường, cậu đừng uống đồ lạnh nữa.”
Hứa Huy cầm chai nước nhìn, Bạch Lộ: “Có phải là mình cần phải mở luôn cho cậu?”
Cô lơ đễnh nhìn thoáng qua tay của Hứa Huy đang còn khẽ run.
“Bị trúng nắng một chút rồi?”
Hứa Huy: “Không có.”
Cậu trông rất uể oải.
Bạch Lộ nghĩ ngợi một chút, lấy lại chai nước, giọng điệu ghét bỏ: “Cậu cũng quá yếu đuối rồi.”
Bình nước cầm trong tay mình, Bạch Lộ dùng sức vặn cả nửa buổi cũng không mở được, cặp chân mày thanh tú nhíu chặt lại.
“Sao chặt thế này……”
Hứa Huy lạnh nhạt nhìn, một lúc sau, giựt chai nước lại, vặn chớp nhoáng một cái đã mở ra được.
Cậu không nhịn được hừ một tiếng, còn tưởng là chặt cỡ nào nữa chứ.
Vẻ mặt trào phúng vẫn còn treo trên mặt, vừa quay đầu liền trông thấy Bạch Lộ ngồi bó gối, như cười như không nhìn mình.
Trêu con nít sao…….
Nhận ra vừa bị mắc lừa một cái bẫy đơn giản nhất, Hứa Huy nuốt cơn tức xuống bụng.
Da dẻ của cậu trắng trẻo, cho nên hễ có một chút màu sắc là trông đặc biệt rõ ràng.
Gò má cân đối, màu đỏ hồng loang rộng như trên một tờ giấy tuyên.
Không biết là quẫn bách hay là tức giận.
“Xì.” Cậu lười so đo, ngửa đầu, uống một ngụm hết nửa chai.
Sân vận động rộng lớn có gió thoảng qua, thư thái dễ chịu.
Trong lúc nghỉ ngơi, Bạch Lộ phát hiện Hứa Huy không ngừng tự ấn vào huyệt thái dương của cậu.
“Nhức đầu sao?”
“Không sao.”
“Ngủ thế nào rồi?”
Hứa Huy thành thật lắc đầu.
“Chả ra sao.”
“Từ từ sẽ tới.”
Mặt của Hứa Huy trầm xuống, không nói gì.
Có thể nhìn ra, một nam sinh mới hai mươi tuổi đầu, ở sân vận động đi bốn vòng cũng không xong, điều này khiến cho cậu cảm thấy thất bại.
“Việc này không gấp gáp được.” Bạch Lộ nói, “Cậu cũng không phải là dùng thời gian một ngày để biến thành thế này.”
Tay của Hứa Huy che mất mặt cậu, cô không nhìn thấy thần tình của cậu.
“Cậu vốn là phải còn đang nằm trong bệnh viện.” Cô lại nói.
Nhẹ nhàng lắc đầu, tay của Hứa Huy buông xuống, bộ dạng rũ đầu của cậu trông có chút lạnh nhạt.
“Thân thể của tôi đã bị tôi vét cạn rồi.”
Hứa Huy quay qua nhìn cô.
Bạch Lộ dần dần cảm thấy, từ khi cậu từng bước từng bước thức tỉnh từ trong hỗn loạn, ánh mắt của cậu cũng phát sinh những thay đổi từng phút từng giây—– Tựa như mỗi một giây càng trong sáng hơn giây trước đó.
Cậu lẳng lặng nói: “Bây giờ mỗi khi tôi nhớ lại những ngày trước đây, đều không biết mình đã làm những gì.”
Bạch Lộ không nói năng, cậu lẩm bẩm nói tiếp một mình: “Lúc ấy, tôi nhìn bọn họ chơi, tôi cũng chơi theo, bọn họ muốn kiếm tiền, tôi cũng đi kiếm tiền.
Miễn sao có người là được, nếu như chỉ có mình tôi, tôi liền không biết mình muốn làm gì.”
“Bây giờ thì sao.” Bạch Lộ hỏi.
Hứa Huy nghĩ một lúc, không trả lời, cậu nhìn về phương xa, người nhoài về phía trước.
Một lúc sau, Hứa Huy nói: “Em có trông mong gì không.”
“Hả?”
“Đối với tôi.”
Ánh mắt của cậu long lanh, lẳng lặng nhìn cô, “Em đối với tôi, có trông mong gì không.”
Bạch Lộ gật đầu, “Có.”
Hứa Huy hơi nghếch cằm, ra ý cho cô nói tiếp.
Bạch Lộ và cậu cùng nhìn nhau một hồi lâu, mới nói: “Mình hy vọng cậu có thể được thăng hoa một chút.”
Đầu mày của Hứa Huy hơi nhíu, tự mình nghĩ một lúc.
“Thăng hoa thế nào, em cảm thấy cuộc sống phải đạt đến trình độ nào thì mới là thăng hoa.”
Bạch Lộ chống quai hàm, nghiêm túc nhìn cậu.
“Ít nhất một ngày ba bữa chẳng hạn.”
Hứa Huy: “……”
“Ngủ tám tiếng đồng hồ.”
“Phơi nắng một tiếng đồng hồ.”
“Trung niên không có bụng bia.”
“Về già mắt không bị mờ.”
……..
Cô liệt kê một cách nghiêm túc, Hứa Huy nghe một hồi, cuối cùng bật cười.
Cậu biết cô đang chọc cho cậu vui, để cậu thả lỏng tâm tình.
Thế là cười cười một hồi rồi nghiêng đầu quay đi, bàn tay ấn nơi cổ mình, nói không ra nỗi bi thiết trong lòng.
Bạch Lộ nghe thấy giọng nói chậm rãi trầm thấp của Hứa Huy.
“…..
Lúc em bên tôi, có phải rất mệt.”
Bạch Lộ không đáp lời.
“Tôi biết.” Hứa Huy vẫn quay đầu đi, Bạch Lộ chỉ nhìn thấy tay của cậu, và mái tóc mềm mại, “Ở cùng với tôi rất mệt…… Thế nhưng bọn em chưa từng có ai nhắc đến.”
Bạch Lộ: “Cậu—–”
Hứa Huy: “Bầu bạn với tôi nửa tháng đi vậy.”
Bạch Lộ nhìn cậu, Hứa Huy quay đầu lại, ánh mắt nhạt nhoà bình tĩnh.
“Nửa tháng, được không?”
Cô vốn định hỏi vì sao là nửa tháng, nửa tháng sau cậu tính làm gì, nhưng trông thấy cậu như vậy, cô lại cảm thấy không cần hỏi gì cả.
Cậu đã khác với xưa, gọi là thay da đổi thịt cũng không phải là nói quá, tuy hiện giờ vẫn còn một chút hồ đồ, nhưng xương máu của cậu cũng đang nhanh chóng cứng cáp rắn chắc hẳn lên trông thấy.
Cậu đang dần dần phát hiện bản thân có nhiều điều muốn làm.
Cô không thể làm lung lay ý nghĩ của cậu, cũng không muốn vây khốn cậu ở một chỗ.
Thế là cô chỉ nói một chữ.
“Được.”
Im lặng hai phút đồng hồ, Hứa Huy nói nhỏ: “Tôi vẫn còn một câu hỏi.”
Bạch Lộ: “Nói đi.”
Mặt của cậu lạnh tanh quay qua nhìn: “Rốt cuộc sinh nhật của em là vào ngày nào tháng nào vậy.”
Bạch Lộ: “……”
“Mùng bốn tháng Tư.”
“Hừ.”
________________________________________
Twentine nói là cô ta thích viết 3 phần, độc giả tự suy 7 phần, cho nên mình “suy” cái phần ví tiền là vầy:
1.
Hứa Huy bị mất mặt với chiêu đãi viên, vì nếu từ bên ngoài nhìn vào, rất dễ dàng kết luận là Hứa Huy keo kiệt, dắt 4 đứa con gái vào căng tin ăn để cho rẻ.
2.Hứa Huy tính cách thuôc loại cũng thích sĩ diện, ví dụ áo quần bảnh bao, xức nước hoa, đeo đồng hồ xịn, “tuỳ tiện” mua thức ăn mời một cô gái cậu nghi đang theo đuổi mình mà cũng chơi mấy cái thuyền rồng sashimi $$$…… Bây giờ tin mới lan ra là Hứa Huy dở hơi đi tự tử, còn chưa kịp đỡ cú đó, hào sảng mời 4 cô gái trẻ đi ăn thì cũng coi như nhìn tạm cool đi.
Thế mà không ngờ lại vào căng tin.
Bốn người này đã làm công tác tuyên truyền miễn phí cho quán của mình, trước khi đi còn hào hứng hỏi ăn đồ mắc tiền OK không, sau đó reo hò sung sướng, mà rốt cuộc chỉ trả có $11 USD thì quá bị coi thường.
Hứa Huy sức khoẻ hiện giờ như hạch, không đọ được với ai, học hành cũng chả ra đâu vào đâu, nhan sắc không phải ở đỉnh cao, tai tiếng không ai bằng với vụ vào nhà thương tuần trước, chỉ còn mỗi tiền để vung, mà không được vung, coi như lép vế hoàn toàn trước mặt “nhà gái” (Bởi vì cậu nhận ra là thành viên phòng 517 quan trọng như gia đình của Bạch Lộ) – muốn cưa gái, mà chả có vốn liếng gì, thật là mất mặt mất mặt mất mặt.
Nó cũng highlight những biến đổi trong tâm lý của Hứa Huy trong những chương sau này.
Bắt đầu từ cuối chương 47, chúng ta có thể thấy chút mầm mống của sự tự ti, khi Hứa Huy tỉnh dậy sau cơn mê và phát hiện ra mình đã lãng phí tuổi xuân bao năm nay..