Năm rưỡi sáng thứ Bảy, đồng hồ báo thức của phòng 517 vang lên.
Đây có thể là lần duy nhất trong quãng đời đại học mà 4 người trong phòng đồng thời dậy trước 6 giờ sáng.
Vẫn là Bạch Lộ xuống giường trước nhất, rất nhanh chóng rửa ráy chải chuốt, rồi gọi 3 người kia xuống.
“Không xong rồi…… buồn ngủ chết mất……” Bì Ché và Bé Ba dìu dắt nhau vào trong phòng tắm.
Bạch Lộ đứng bên nhắc nhở: “Nhanh lên đi, hẹn bốn lăm tập họp.”
Do thời gian đi chơi ngắn ngủi, mọi người không đem nhiều đồ, chỉ có Bì Ché soạn không ít đồ ăn vặt, nhét đầy một cặp.
“Cậu vác không mệt sao!” Bé Ba nhìn nói.
“Không mệt!” Bì Ché đeo cặp lên lưng, “Chốc nữa cậu đừng có xin tớ!”
Xuống dưới lầu, Cọng Giá ngoan ngoãn đứng đợi bên cửa.
“Chào các chị.”
Bé Ba: “Chao ôi, ngoan quá.”
Cọng Giá trông thấy Bì Ché khuân nguyên một cái cặp to tướng, chủ động tiến lên giúp đỡ, “Để mình xách đi.”
“Thôi đủ rồi.” Bì Ché gạt cậu ta ra, “Để mình lo!” Ngoái đầu hỏi Bé Ba, “Đại Lưu thì sao?”
“Trước cổng khu sinh hoạt.”
Trước cổng trường, ba nam sinh đứng đợi.
Tầm vóc đều không thấp, mặt mũi cũng không tồi, đứng bên cổng trò chuyện.
Trông từ xa, họ giống như ánh nắng ban mai, tràn trề thanh xuân và sức sống.
Mọi người tụ lại, tổng cộng gồm tám người, tạo thành một nhóm du khách nhỏ.
Tôn Ngọc Hà nhìn giờ, nói: “Tối qua tớ gọi xe taxi, sáu giờ tới, đợi thêm một chút nhé.”
Bạch Lộ đến bên cạnh Hứa Huy, người sau vai đeo một chiếc ba lô nhỏ, cúi đầu nhìn xuống đất, tựa như đang chờ Bạch Lộ tới nói chuyện.
“Nghỉ ngơi tốt không?” Bạch Lộ hỏi.
Hứa Huy lắc đầu.
“Mấy giờ đi ngủ.”
“Ba giờ.”
Chỉ ngủ có hai tiếng đồng hồ.
Hứa Huy nhìn Bạch Lộ một cái, lẳng lặng hỏi: “Dậy sớm vầy có buồn ngủ không?”
“Cậu còn dậy sớm hơn mình.”
“Tôi quen rồi.” Chiếc giày sạch sẽ của Hứa Huy nhàm chán chà chà mặt đất, lại nói với Bạch Lộ, “Đã khá hơn trước đây nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Sáu giờ, hai chiếc xe taxi đúng giờ lăn bánh tới, đưa mọi người đến bến xe của Hàng Châu.
Nơi đông đúc ồn ào nhất của một thành phố chắc là bến xe khách và xe lửa, mới sớm tinh mơ, trước cửa bến xe đã đầy ắp người.
Do rất nhiều chuyến xe, cho nên sau khi đến bến mới mua vé.
Hứa Huy nhìn đám đông chau mày, Bạch Lộ ở bên cạnh đang còn đòi thẻ chứng minh của mọi người, bị cậu dùng một tay kéo về.
E-book được làm bởi trang: nghiệp dư chấm net.
“Sao vậy?” Bạch Lộ quay đầu.
Đám đông xô đẩy chen lấn khiến cho đầu óc không được nghỉ ngơi đàng hoàng của Hứa Huy càng thêm choáng vạng nặng nề, nhìn Tôn Ngọc Hà một cái, Tôn Ngọc Hà lập tức nhận được tín hiệu, lập tức cầm lấy thẻ chứng minh từ tay của Bạch Lộ.
“Tớ đi mua vé, các cậu đợi đi.”
Đại Lưu và Cọng Giá đua nhau nói: “Để tớ đi cùng với cậu nhé.”
Ba cậu con trai đi mua vé, chỉ còn lại Hứa Huy và bốn cô gái đứng đợi.
Bịnh cậu ấm…..
Đám người phòng 517 không hẹn mà cùng nghĩ trong bụng.
Tôn Ngọc Hà rất nhanh đã quay lại, so vé cả buổi, rồi phát cho từng cặp một.
Cuối cùng còn lại hai vé, Tôn Ngọc Hà đưa cho Nhỏ Út một tấm, mỉm cười nói: “Đừng ngại nha em gái, chắc là em phải ngồi chung với anh rồi.”
Nhỏ Út: “…….”
Tám giờ rưỡi, ngồi trong xe khách.
Ghế của Bạch Lộ và Hứa Huy cạnh nhau, đi đến cạnh hàng ghế ngồi, Bạch Lộ hỏi cậu: “Cậu muốn ngồi kế cửa sổ hay cạnh lối đi?” Hứa Huy tay đút túi, do dáng vóc cao nên hơi khom người, cũng không trả lời Bạch Lộ, không nói tiếng nào ngồi luôn vào bên trong.
Bạch Lộ để tuỳ cậu.
Xe rất nhanh chuyển bánh, cặp phía sau là Bì Ché và Cọng Giá, Bạch Lộ nghe Bì Ché cứ xé từng bao từng bao đồ ăn vặt, còn chưa ra tới cao tốc, nửa phần thức ăn trong cặp đã vào bụng.
“Cậu cũng ăn chút đi.” Sáp tới, đưa cho Bạch Lộ, lại hỏi Hứa Huy, “Sếp Huy muốn không?”
“Tôi không cần.”
Bì Ché lùi về phát cho đám người phía sau, Bạch Lộ nhìn sắc mặt của Hứa Huy, nói: “Đợi lát nữa xem xem có thể ngủ chút nào không nhé.”
Hứa Huy liếc ngang, “Nào có thể dễ dàng ngủ như vậy.”
“Không cách nào hiểu được người mất ngủ.” Phong cảnh yên tĩnh trong sớm mai của Hàng Châu vụt chớp qua ngoài cửa sổ, Bạch Lộ trò chuyện với cậu.
“Trong phòng bọn mình toàn người một ngày có thể ngủ mười mấy tiếng đồng hồ.”
Hứa Huy khẽ cười, “Vậy chia cho tôi một chút đi.”
Bạch Lộ đề nghị, “Hay là trước khi ngủ uống một chút sữa ấm gì đó?”
“Có cơ hội chắc sẽ thử.” Cậu bình lặng nói.
Thật ra cậu ngại không muốn nói cho cô biết, nào chỉ có uống sữa ấm, những lúc túng quẫn, cậu đã từng thử luôn cả “Khúc Ru” buồn nôn mà Tôn Ngọc Hà đã đem về cho cậu.
“Đừng quá lo lắng.”
“Ừ.” Dù sao đi nữa, hiện giờ cũng đã khá hơn trước đây.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sức khoẻ của mình đang dần dần khôi phục, bản thân cậu biết vậy.
Cái cảm giác thân thể đang dần dần khoẻ lên, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh này rất tốt, tốt đến độ không cách nào hình dung được.
Mặt trời nhích lên cao từng chút từng chút một.
Cậu mở bàn tay.
Bạch Lộ nhận thấy ngay lập tức.
Cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tư thế bất động, chỉ có bàn tay phải đang nằm ngửa trên đùi là nhẹ nhàng mở ra.
Cảnh này đã từng gặp qua.
“Muốn gì thế, muốn uống nước?”
Hứa Huy lẳng lặng xoay đầu, lạnh mặt nhìn cô, “Còn giả bộ?”
Bạch Lộ cuối cùng phì cười, đưa tay của cô qua.
Cậu rất gầy, nhưng bàn tay lại ấm áp khô ráo lạ thường, ngón tay dài xương xương nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, bao trọn cả bàn tay.
Sự trọn vẹn này khiến cho cả hai người bọn họ đều yên tâm.
Biểu hiện yên tâm của Hứa Huy rất trực tiếp – Cậu chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Bạch Lộ nhìn cậu, nhìn thật lâu rồi cảm thấy những năm qua, bất kể tình trạng tâm lý hoặc sức khoẻ ra sao, nét mặt cậu khi ngủ chưa từng thay đổi.
Qua một lúc, những tiếng nói chuyện hào hứng của đồng bọn phía sau tắt dần, đều bắt đầu ngủ.
Trong xe yên tĩnh lại.
Hứa Huy ngủ một giấc dài hai tiếng đồng hồ hiếm hoi, lúc tỉnh dậy sắc mặt hơi nhợt nhạt.
“Say xe?”
Bạch Lộ lấy túi nôn mở ra, “Buồn nôn không?”
Hứa Huy nhíu mày gạt tay cô, giọng nói hơi yếu ớt, “…… Đừng làm tôi buồn nôn.”
“Cậu không cần lo vệ sinh sạch sẽ ở đây, buồn nôn thì cứ nôn ra.”
Hứa Huy vẫn lắc đầu, Bạch Lộ cất túi đi, lại nói: “Dù gì cậu cũng chưa ăn gì, chắc muốn nôn cũng không nôn ra được.”
Cô mở cặp, lấy ra một chai dầu.
“Bôi một chút, có thể sẽ đỡ hơn.”
Hứa Huy nhìn chằm chằm thứ ở trong tay cô, đầu mày vẫn nhíu chặt lại.
“Cái này mà em cũng đem theo?”
“Sợ có người say xe, hay là bị muỗi đốt.”
Hứa Huy lưng dựa vào cửa sổ, người xoay ngang nhìn Bạch Lộ, “Thứ này vô dụng, em vẫn là nên đưa thẳng thuốc say xe cho tôi.”
Bạch Lộ nhìn cậu, lại lục cặp, tay lấy ra một lọ thuốc say xe.
Hứa Huy: “……”
“Nhưng mà cậu không uống được.” Bạch Lộ cất lại thuốc vào trong cặp, “Loại thuốc này có tác dụng an thần, cậu vốn là bị huyết áp thấp, sẽ rất khó chịu.”
Hứa Huy nhìn cô chằm chằm nửa buổi, sau cùng không có gì để nói, gật gật đầu.
“Muốn bôi dầu không?”
“Khỏi đi.” Hứa Huy duỗi người ra trong không gian có hạn, “Mùi quá nồng, cả xe sẽ ngửi thấy.
Lúc tôi mới dậy toàn như vầy, không có gì ghê gớm, một lúc là đỡ.”
Sự tế nhị (1) như hình với bóng này của Hứa Huy khiến cho Bạch Lộ cảm thấy cậu có chút đáng yêu.
(1) nguyên văn là “giáo dưỡng” tức là sự được dạy dỗ cẩn thận của gia đình tạo nên những ý thức tập thể, tế nhị đối với mọi người v.v.
Cất dầu đi.
Lại đi thêm một tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng đến nơi.
Vừa xuống xe gió đã cuốn tới mùi của biển, làm nhạt đi hết thảy mệt mỏi.
“Ôi……..” Bì Ché duỗi lưng, không khỏi kêu lên, “Thật tuyệt vời!”
Men theo con đường, bao nhiêu du khách tới đây đều đi về phía bến tàu, hai bên đường đã có rất nhiều gánh hàng rong bán trái cây và vật lưu niệm.
Trên bến tàu, người càng lúc càng đông, mỗi lá cờ của từng đoàn du khách được giơ lên cao hơn đoàn trước đó.
Hôm nay trời âm u, không có ánh mặt trời chói chang, non nước đều một màu đất đỏ nhàn nhạt, giống như một bức tranh.
Hai tay Bì Ché giơ lên ngang trán, nhìn về phương xa, không nhịn được ngâm một câu thơ—-
“Sực nghe nói tìm đi mé bể,
Có non tiên ngoài phía hư không” (2)
(2)Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà.
Cọng Giá vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, nghe xong cười nói: “Đó không phải ngọn núi này đâu.”
Bì Ché ngoảnh đầu, “Đúng rồi, cậu là sinh viên khoa văn nhỉ, cậu chơi một câu xem!”
Cọng Giá nghĩ cả nửa buổi, nói: “Thơ cổ đại thì mình không nhớ được, cận đại thì Khang Hữu Vi từng viết —- Quan Âm nơi ấy chẳng rời xa, núi tiên giữa biển trỗi Phổ Đà.” (3)
(3)Có nơi ghi hai câu thơ này là “núi thần” chứ không phải “núi tiên,” trong sách Twentine ghi là núi tiên.
Bì Ché cười vang, “Khá lắm khá lắm!”
Đông Hải ở Châu Sơn có một hòn đảo, giữa đất trời là quê của Quan Âm.
Gió biển phần phật, núi rừng hoang trong lành.
Phà chứa đầy ăm ắp khách, rộn rã giữa mênh mông, động cơ kêu phành phạch, chạy chậm rì.
“Sao lại nghĩ đến chỗ này.” Hứa Huy bị gió biển thổi mắt nheo lại hết nửa.
“Là bọn họ chọn, chỗ này gần Hàng Châu, cũng rất nổi tiếng.”
Cập vào Núi Phổ Đà đúng ngay lúc ăn cơm trưa, “Các cậu có đói không?” Tôn Ngọc Hà hỏi, mọi người đều tỏ ý là đã bị Bì Ché cho ăn vặt no mất rồi.
“Để đi vòng vòng một chút đi.” Bé Ba đề nghị.
Hoàn toàn tự do thả rông, không có hướng dẫn viên, một hàng người tuỳ ý chạy lung tung khắp nơi.
Đi một hồi, Bạch Lộ phát hiện bước chân của Hứa Huy trở nên chậm lại.
“Mệt rồi?”
Hứa Huy không trả lời, Bì Ché chạy tới nói: “Hay là bọn cậu đi chậm một chút, bọn tớ cứ đi lên trước?”
Dù sao thì tám người cùng đi cũng khá rắc rối.
Giống như với loại người tinh lực dồi dào như Bì Ché, bước đi thoăn thoắt, cưỡi ngựa xem hoa; trong khi Đại Lưu và Bé Ba thì vốn tới đây để hưởng tuần trăng mật, dừng chân ở đâu không biết trước được; Nhỏ Út thì có khuynh hướng chạy theo mấy đoàn du lịch có hướng dẫn viên, nghe kể chuyện.
Tôn Ngọc Hà và Hứa Huy cùng nhìn nhau, sau đó nói dứt khoát: “Vầy nhé, đi tách ra, tản bộ một hồi trước, muộn một chút thì tập hợp.”
Mọi người đều đồng ý, Tôn Ngọc Hà lắc lắc tay, “Liên lạc bằng điện thoại.”
Người tản đi gần hết, Bạch Lộ hỏi Hứa Huy: “Có muốn ngồi một lát?”
Hứa Huy bỗng dưng rũ sạch vẻ uể oải trước đó, tay đút túi đi về phía trước.
“Không cần.”
Bạch Lộ bám theo sát gót cậu, đi một hồi hỏi: “Cậu có mệt thật không?”
Cậu thiếu niên lẳng lặng quay đầu lườm cô một cái, rút tay từ trong túi ra, kéo lấy cô, tiếp tục đi.
Bạch Lộ cúi đầu mím môi, thật là càng lúc càng gian rồi.
Họ nắm tay nhau, đi lung tung không mục đích trong rừng núi.
Nước Phật nhang khói khắp nơi, chùa cổ tuyệt đẹp, sương khói lượn lờ, không khí vạn phần trong lành.
“Núi Phổ Đà có gì hay?” Đi một hồi, Hứa Huy hỏi.
“Nổi tiếng nhất thì có Quan Âm Nam Hải, muốn đi xem không?”
“Xem chút đi.”
Bạch Lộ dừng bước ở trước một tấm bản đồ chỉ đường toàn khu vực, ghi nhận phương hướng kỹ càng, Hứa Huy đứng ở phía sau như cậu nhớn, tỏ vẻ nhàm chán đứng đợi.
“Còn nhìn chưa xong nữa?” Hỏi một cách mất kiên nhẫn.
“…….
Nhìn xong rồi, đi thôi.”
Quan Âm Nam Hải là thắng cảnh nổi tiếng nhất của Núi Phổ Đà, cũng chính là trung tâm văn hoá Phật Giáo của Núi Phổ Đà, lúc Bạch Lộ và Hứa Huy tới nơi, ở chỗ cửa mua vé đã có đầy người chen lấn.
Hứa Huy nhìn quầy bán vé, lầm bầm: “Cũng không phải là ngày lễ, sao lại nhiều người thế này.”
Bạch Lộ: “Cuối tuần mà.”
Hứa Huy đi về phía trước, “Tôi đi mua vé.” Bị Bạch Lộ kéo lại, cô lấy cặp của mình xuống giao cho Hứa Huy cầm, “Không cần quan lớn nhọc sức, mình đi mua được rồi.”
Hứa Huy nhíu mày, “Em—“
Không chờ Hứa Huy nói hết, Bạch Lộ đã đi mất.
Do người quá đỗi nhiều, Bạch Lộ lại đặc biệt nhỏ con, hơi sơ ý một tí đã bị nuốt chửng.
Hứa Huy đợi năm phút đồng hồ vẫn không thấy Bạch Lộ chui ra.
“Chắc không bị đè chết chứ hả……”
Cậu vừa lầm bầm vừa lo lắng rướn người tìm kiếm, liền trông thấy ở trong đám người phía trước có một bàn tay nhỏ đang chật vật vươn ra.
“Bạch Lộ!”
Hứa Huy trông thấy bàn tay ấy, lập tức nhận ra là người nhà mình, sải bước tiến lên, nắm lấy rồi cố sức kéo ra ngoài.
Phía sau có người đẩy, Hứa Huy ngoái đầu, “Đừng chen lấn, phía trước còn có người.”
Bà con ai cũng lo giành mua vé, chả ai thèm để ý đến cậu, ai lấn cứ thế mà lấn.
Hứa Huy mất hết sức của ba bò chín trâu mới lôi được người ra, phía sau lại có người vỗ vào cậu.
Lần này cậu nổi đoá thật rồi, “Tôi nói đừng chen nghe có hiểu tiếng người—”
Chợt im bặt.
Bạch Lộ đứng ngay sau lưng, mặt không mang biểu tình nhìn cậu, “Nghe hiểu hết, mình không chen.”
“…..”
Hứa Huy quay đầu lại, một cô gái bé nhỏ yếu đuối đang đỏ bừng mặt đứng trước mặt cậu, tay vẫn còn đang bị cậu nắm.
“Cảm…..
Cảm ơn.”
Hứa Huy ngoái đầu lại nhìn Bạch Lộ thêm một lần nữa, giống như muốn xác nhận gì đó, rồi lập tức buông tay.
“Không có chi.”
Cô gái đi rồi, Hứa Huy hỏi Bạch Lộ một cách tự nhiên: “Em ra chỗ nào vậy?”
Bạch Lộ không nói gì, nhấc tay chỉ chỉ một bên.
Bên đó là một ngõ nhỏ, tuy xa xôi bất tiện hơn, nhưng ít người chen lấn.
“À.” Hứa Huy gật đầu.
Bạch Lộ vẫn còn đang nhìn cậu.
Hứa Huy thản nhiên nói: “Vừa rồi cô ta kêu cần người giúp, tôi giúp một tay.”
Thần sắc của Bạch Lộ dưới ánh nắng trông rất rõ rệt, Hứa Huy chợt phát hiện, nhìn kỹ thì thật ra ngũ quan của Bạch Lộ đều xinh xắn cân đối.
Trước đây cậu không chú ý đến, đại khái là vì cô chưa từng nhìn cậu thẳng thắn như lúc này.
Dưới ánh mắt của cô, Hứa Huy có chút chột dạ.
Cảm giác giống y như đang cầm kịch bản, cái gì cô cũng đều biết hết.
Hứa Huy bước lại gần, nắm lấy tay của cô, nói: “Đi thôi.”
Bạch Lộ để tuỳ cậu.
Nửa phút sau, Hứa Huy nghe câu hỏi vương ý cười của cô.
“Không phải nhận lầm hả?”
Bàn tay bị siết một cú trừng phạt, cậu nghĩ đến dung nhan của cô lúc vừa rồi, không dám quay đầu, sợ sẽ bị lộ ra cái mặt đang đỏ.
Sải bước dài tiến về phía trước, nói như chẳng có gì: “Sao lại có thể.”
————-
Phổ Đà Sơn tên cũ là Tiểu Bạch Hoa, còn gọi là Bố Đà Lạc Già.
Tên khác nữa là Mai Sầm Sơn.
Phổ Đà Sơn nằm trong biển Đông Nam, huyện Định Hải, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, cách núi Chu Sơn khoảng 6 dặm (giáp với thành phố Hàng Châu).
Ngọn núi này dài 12 dặm, rộng 6,5 dặm.
Chu vi hơn 40 dặm.
Phía đông dẫn tới đất nước Nhật Bản, phía bắc tiếp với Đăng Lai, phía tây thông với Ngô Hội, phía nam trông về Mân Việt, cách mực nước biển hơn một ngàn thước, khí hậu ôn hòa, phong cảnh thanh nhã đặc biệt, là Thánh địa Phật giáo Trung Quốc.
Ngọn núi này cùng với Nga Mi Sơn của Tứ Xuyên, Cửu Hoa Sơn của An Huy, Ngũ Đài Sơn của Sơn Tây hợp lại xưng là Tứ Đại Danh Sơn của Trung Quốc.
Nguồn.
Quan Âm Nam Hải
Vài cảnh khác.