Nhẫn Đông

Trên đường đi, Nhẫn Đông thực sự nảy sinh một cỗ xúc động muốn bỏ rớt Hoán Quy Ngôn lại. Nàng không hiểu là tại sao ông trời lại để một nam nhân bộ dáng như một công tử bột lại hay ca cẩm như hắn sống sót cho đến ngày hôm nay. Mới đi được nửa giờ liền muốn dừng lại nghỉ một chút, nước lấy từ dưới sông lên nhất định phải đun đến sôi ùng ục mới chịu uống, lại hay lao vào những nơi hoang vu hẻo lánh tìm thảo dược sau đó không cẩn thận ngã nhào xuống triền núi hoặc bị bẫy thú hoang của các thợ săn để lại làm bị thương rồi làm ra vẻ đáng thương hướng nàng kêu cứu.

Bởi vì hắn mà Nhẫn Đông nàng phải oan uổng đi trên những con đường hẻo lánh, bất quá cũng bởi vì thế mà trên đường trở về Vu giáo, những kẻ đuổi giết cũng giảm đi rất nhiều. Ban đêm, lại một lần nữa bởi vì Hoán Quy Ngôn nói muốn lưu lại nên hai người không vào trong thôn, chỉ ăn ngủ lại ngoại ô.

Nhẫn Đông lửa giận phừng phừng, sau khi nhóm một đống lửa liền chẳng nói chẳng rằng định bỏ đi săn thú. Hoán Quy Ngôn cuộn người ngồi bên đống lửa, một bên không ngừng chà xát hai tay sớm lạnh run, một bên còn không ngừng ca thán: “Vừa lạnh vừa đói, tiểu Hoa Hoa, ngươi phải đi nhanh về nhanh đó, nếu không thần y nhà ngươi sẽ đói chết a.”

Quên đi, cứ coi hắn như người đã chết vậy. Nhẫn Đông thầm nghĩ.

Lúc nàng mang theo hai con thỏ hoang trở về thì thấy Hoán Quy Ngôn đang ngồi xếp bằng bên đống lửa, tay cầm một cái túi gấm lan sắc nhỏ, vẻ mặt sầu khổ. Chậm rãi ngẩng đầu lên thấy nàng đã trở lại, trên mặt lập tức khôi phục lại vui vẻ: “Tiểu Hoa Hoa, mau tới đây, ấm lắm, ấm lắm, cảnh đêm thực đẹp a.”

Nhẫn Đông ngẩn ra, ánh mắt cũng dịu xuống phần nào. Một người như thế … Hẳn cuộc sống lúc nào cũng vui vẻ.


Nàng ngồi xuống, không nói lời nào bắt đầu đem con thỏ lột da, Hoán Quy Ngôn ngồi bên cạnh luôn miệng nói, con thỏ nhỏ này thực đáng thương, vô tâm vô phế phải xuống địa ngục linh tinh gì đó, nhưng chờ đến khi Nhẫn Đông đem con thỏ nướng chín, hắn thế nhưng lại ăn đến vui vẻ.

“Tiểu Hoa Hoa, chữa bệnh cho giáo chủ của các người xong có nhận được tiền không ?” Ăn đến no căng bụng, Hoán Quy Ngôn ngồi bệt ở bên một thân cây, nghịch ngợm cái túi gấm nhỏ lan sắc, hỏi.

“Thế ngươi muốn bao nhiêu ?”

“Mười lượng vàng.”

Nhẫn Đông gật gật đầu, nhắc tới chuyện này nàng bỗng nhớ đến điều kiện lúc trước nàng đưa ra để khiến hắn cứu mình. Nàng liếc mắt nhìn về phía Hoán Quy Ngôn, cũng thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt sáng ngời, liền quay đầu lại, cho thêm củi vào trong đống lửa. “Nhìn cái gì ?”

“Tiểu Hoa Hoa, chờ ta cứu được Giáo chủ của các người xong, chúng ta sẽ thành thân sao ?”

Từ đống lửa truyền lại những tiếng nổ lép bép tựa như nhịp đập trái tim Nhẫn Đông bây giờ, khóe miệng hơi nhếch lên, nàng quay đầu hướng Hoán Quy Ngôn hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì ?”

Hoán Quy Ngôn vội vàng chạy lại, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn nàng.

“Ngươi không muốn sao ? Ngày đó là tự ngươi nói a, ta cứu ngươi ngươi liền gả cho ta, tiền biếu đủ cả.” Hắn nói. “ Ta là người rộng lượng, tiền của nương tử ta có thể không cần, nhưng … Nhưng ta không cần tiền chứ không phải không cần nương tử …”


Nhẫn Đông hờ hững quay đầu đi, gẩy gẩy đống lửa: “Ta cho ngươi tiền, hai mươi lượng hẳn cũng đủ để ngươi mua một người vợ.”

Hoán Quy Ngôn rưng rưng nước mắt nhìn nàng: “Hoa Hoa tiểu nương tử …”

Thái dương nổi đầy gân xanh, Nhẫn Đông thực vất vả nhịn xuống cảm giác muốn đánh người. Hoán Quy Ngôn ở bên cạnh nàng cọ tới cọ lui, mắt thấy vẻ mặt nàng giống như muốn đánh người, nhắm trúng lúc Nhẫn Đông nhịn không được vung tay lên muốn đẩy ra, hắn liền lập tức ôm lấy tay nàng, nói: “Tiểu Hoa Hoa, ngón tay nàng nhiều vết thương quá !”

Gạt đi những bụi gai trong rừng lấy đường đi khiến cho tay nàng đầy rẫy những vết thương nhỏ song đối Nhẫn Đông mà nói, vết thương như thế này căn bản là chẳng đáng quan tâm. Nàng cố rút tay về song Hoán Quy Ngôn lại cường ngạnh đem ngón tay nàng ngậm trong miệng.

Đầu lưỡi mềm mại liếm qua những miệng vết thương trên ngón tay, khiến cổ họng nàng hơi hơi nghẹn lại, mặt đỏ ửng.

“Ngậm như thế này ngón tay sẽ nhanh hết đau, miệng vết thương cũng mau mau khép lại.”

“Xoát” một tiếng, Nhẫn Đông vội vã đứng dậy, lui về phía sau hai bước, nhìn hắn như thể mãnh thú: “Ngươi … Ngươi …”


Hoán Quy Ngôn cười hì hì nói: “Hoa Hoa tiểu nương tử thẹn thùng a.” Lời còn chưa dứt, đáy mắt hắn chợt xuất hiện một tia khác thường. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hắn nói: “Nghe nói vào những đêm trời nhiều sao thế này, ở những nơi có nước thường xuất hiện hoa của một loại dược thảo vô cùng kỳ diệu , chúng ta đi hái mấy bông đi.”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh khiến Nhẫn Đông nhất thời không kịp phản ứng, lặng lẽ trong chốc lát nàng mới nói: “Con sông gần nhất cách nơi này ít nhất cũng phải mười dặm, quá xa.”

“A, ta nhớ ra rồi. Để giải Vãng Sinh Cưu, loại dược thảo này vô cùng cần thiết.”

Nhẫn Đông khẽ nhếch môi, phẫn hận nói: “Nếu một ngày ta phát hiện ngươi dọc theo đường đi đều là đang đùa cợt ta … Ta nhất định sẽ phế cả tay lẫn chân ngươi !”

Hoán Quy Ngôn cười đến vô hại, xoay người dập tắt đống lửa, nói: “Chúng ta mau đến đó thôi, thời gian hoa kia nở rất ngắn ngủi, nếu bỏ lỡ thì rất khó kiếm lại được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận