Nhân Duyên An Bài


Đặng Duy Khiêm như đọc được ý nghĩ qua ánh mắt đối phương, anh chưa trả lời câu hỏi của cô ngay mà bảo:
– Đang trong giờ làm việc mà cô nói chuyện điện thoại với bạn tập trung quá đấy, tôi gõ cửa cũng không biết gì.
– Dạ?
– …
– Anh có gõ cửa ạ?
Thư Kỳ chỉ dám nói lí nhí câu hỏi trong cổ họng, vậy mà Duy Khiêm vẫn đoán ra thông qua khẩu hình miệng của cô.

Anh nói:
– Cửa không đóng mà khép hờ, gõ 2 tiếng không thấy cô lên tiếng nên tôi tự đẩy cửa vào luôn.

Chắc cô không cho rằng tôi quá tự ý, xâm phạm quyền riêng tư của cô đâu nhỉ?
Kể cho có suy nghĩ đó Thư Kỳ cũng không dám thừa nhận.

Cô gượng cười đáp:
– À… vâng ạ.

Anh tìm em có chuyện gì vậy ạ?
– Hợp đồng với Công ty An Bình, Đình Phong giao cho cô soạn cô đã làm xong chưa?
Lúc này Thư Kỳ mới sực nhớ đến bản hợp đồng đó được Đình Phong giao nhiệm vụ cho cô tối qua nhưng cô quên mất đến giờ vẫn chưa soạn được chữ nào.

Thư Kỳ tự trách bản thân vì tâm trạng không vui làm ảnh hưởng đến công việc:
– Em xin lỗi, em chưa soạn xong.

Giờ em sẽ làm ngay ạ.
Duy Khiêm có chút không hài lòng, giọng điệu lạnh lùng:
– Nhanh đi, đừng quên chiều nay có cuộc họp với đối tác.
– Vâng.
Sau khi anh rời đi, Thư Kỳ lập tức bắt tay vào làm việc.

Ở bên này, Duy Khiêm nhớ đến câu chuyện Đình Phong vừa kể và cả cuộc nói chuyện qua điện thoại của cô.

Anh ấy không những tường thuận không sót một chữ còn nói dối:
– Em đã khuyên Thư Kỳ cứ hiên ngang xuất hiện tại hôn lễ của hai kẻ kia, nhưng em ấy vẫn đắn đo vì chưa tìm được đối tượng thích hợp đi cùng mình anh ạ.
– Cậu bớt nhiều chuyện đi.

Chuyện riêng của cô ta, cậu quan tâm quá rồi đấy.
– Thư Kỳ là đồng nghiệp của em, là cấp dưới của anh, chúng ta quan tâm đến em ấy là rất bình thường mà.

Anh đừng vô cảm thế chứ.
Điều Duy Khiêm để tâm đến nhất là Thư Kỳ từng có người yêu, thậm chí bọn họ còn sắp tiến tới hôn nhân.

Anh không hiểu tại sao mình lại có cảm giác khó chịu khi nghe tin này nhưng rồi cảm giác đó cũng biến mất vì hiện tại cô đang độc thân và không còn bất kì liên quan đến người cũ.
– Em có gợi ý Thư Kỳ nhắm thử thanh niên trong công ty mình xem ai đẹp trai hơn bạn trai cũ thì nhờ làm người yêu cùng đến lễ cưới, nhưng nhân viên nam công ty chưa đẹp lắm đã thế còn không có địa vị, đi cùng chắc sẽ mất mặt.

– Sao cậu không đề cử bản thân luôn đi?
– Em cũng đề cử rồi nhưng Thư Kỳ bảo trông em chưa đủ chững chạc nên em đành rút lui thôi.

Có lòng giúp mà không được đấy chứ.

Và rồi sau một hồi nghiền ngẫm thì em ấy cũng chọn được một người, nhưng lại sợ người đó không đồng ý giúp.
Tô Đình Phong vừa nói vừa liếc mắt thăm dò biểu hiện của Duy Khiêm, thấy thái độ anh dửng dưng, còn tưởng anh không quan tâm người đó là ai.

Đình Phong đang định chủ động nhắc tên người đó thì Duy Khiêm bỗng lên tiếng:
– Ai?
Đình Phong nhịn cười, trả lời:
– Là anh.

Thư Kỳ bảo anh đẹp trai, trên người toát lên sức hút của người đàn ông trưởng thành, lại là Tổng tài có địa vị, xét về mọi anh quá hoàn hảo luôn.

Cô không ngớt lời khen về anh đấy.
– Cô ta nói hay cậu nói?
Duy Khiêm đâu phải người dễ bị lừa gạt, anh không tin những lời này xuất phát từ Thư Kỳ.

Thế nhưng Đình Phong có chết cũng không thừa nhận là mình tự biên tự diễn, vẻ mặt anh ấy tỉnh bơ, nói như thật:
– Đương nhiên là Thư Kỳ, không tin anh qua phòng hỏi cô ấy đi.

Việc gì em phải gạt anh.
– Cô ta lại to gan lớn mật đến mức độ muốn tôi đóng giả làm người yêu mới, cùng cô ta đến hôn lễ của bạn trai cũ cơ đấy?
– Anh quên hôm ở quán Bar, Thư Kỳ cũng nhận là người yêu của anh à.

Đằng nào cũng có tiếng rồi, đóng giả thêm lần nữa có mất mát gì đâu.

Tính ra lần trước anh hời quá ấy chứ, vừa được người đẹp hôn, vừa được bế người đẹp trong lòng.
Nhắc đến chuyện cũ Duy Khiêm thoáng lúng túng, anh chớp chớp mi mắt che giấu cảm xúc đang dần hỗn loạn trong lòng, anh nói:
– Cậu nghĩ tôi thích? Tôi là có lòng tốt giúp cô ta thoát khỏi đám lưu manh thôi.
Tô Đình Phong nghĩ bụng, anh chẳng sướng bỏ xừ còn giả bộ.

Không thích mà để Thư Kỳ nép vào lòng anh, không thích sao không đẩy cô ra, phủ nhận quan hệ giữa hai người? Mà kể cũng lạ, mới chỉ là lần đầu gặp mặt nhưng Duy Khiêm lại sẵn lòng giúp Thư Kỳ chứ không giống với những cô gái khác, chẳng bao giờ thấy anh “có lòng tốt” đột xuất, ngược lại còn tỏ rõ thái độ chán ghét ra mặt.
Lẽ nào giữa họ có mối nhân duyên nên ông trời mới sắp đặt những cuộc gặp gỡ trùng hợp và cả chuyện Thư Kỳ trở thành thư ký của Duy Khiêm?
– Vâng, vâng, em biết Sếp có lòng trượng nghĩa, vậy nên anh hãy giúp Thư Kỳ lần này nữa đi.

Chẳng lẽ anh để nhân viên của mình bị người khác ức hiếp à?
– Cô ta bị ức hiếp liên quan gì đến tôi? Cậu thương hại Trần Thư Kỳ thì tự đi diễn kịch với cô ta.

Tôi không rảnh.
Tô Đình Phong bất lực chỉ đành thở dài một tiếng thật rõ:
– Haizz… Anh không đi cùng Thư Kỳ thì để em đi vậy.


Nhưng em hơi lấn cấn một vấn đề, đó là nếu ở trong hôn lễ, người bạn nào đó của cô dâu chú rể từng xuất hiện ở quán Bar liệu có nhận ra Thư Kỳ là “bạn gái” của anh không nhỉ? Nếu chuyện đó xảy ra, không biết người ngoài sẽ phóng đại mối quan hệ của ba chúng ta thế nào đây?
Đặng Duy Khiêm nhìn Đình Phong chằm chằm.

Anh ấy làm như không thấy ánh mắt đó của anh và bảo:
– Thôi, em về phòng làm việc đây, không phiền đến anh nữa.
Sau khi căn phòng trở nên yên tĩnh chỉ còn mỗi mình anh, Duy Khiêm cũng chẳng ngồi yên một chỗ, lòng anh cứ nôn nao một cảm giác khó tả.

Vừa hay anh đang cần bản hợp đồng với Công ty An Bình mà nó lại ở chỗ Thư Kỳ nên anh dựa cơ hội đó sang phòng cô.

Hỏi về hợp đồng chỉ là phụ, mục đích chính lại là dò xét tâm trạng của Thư Kỳ.
Khi Duy Khiêm đến trước phòng cô, thấy cửa mở he hé, người bên trong đang đứng nói chuyện điện thoại cạnh cửa sổ sát, quay lưng về phía ngoài.

Anh giơ tay gõ cửa rất nhẹ như thể lấy lệ nên Thư Kỳ không nghe thấy cũng rất dễ hiểu.

Đặng Duy Khiêm đứng sau lưng cô đã nghe được không ít lời cô nói với người bên kia, anh biết đó là hành động kém duyên nhưng không kìm lòng được muốn biết chuyện về cô.

Và rồi anh căn nhắc đến kế hoạch Đình Phong nói với mình.
Tối đó là lần đầu tiên cô theo Duy Khiêm và Đình Phong tới nhà hàng dùng bữa với đối tác khi đã kí kết hợp đồng thành công.

Giám đốc của công ty An Bình không ngừng lưu lại ánh mắt trên người Thư Kỳ cùng những lời khen có cánh về vẻ ngoài của cô.

Thư Kỳ nghe xong chỉ biết gượng cười trong im lặng, Đình Phong thì ngứa mắt trước ánh nhìn thèm khát mang theo dục vọng của gã ta dành cho Thư Kỳ.

Còn Đặng Duy Khiêm, khỏi phải nói, anh khó chịu đến mức nào.

Bàn tay cầm ly rượu không biết có bao nhiêu lần siết chặt đến mức thiếu chút nữa đã vỡ tan tành.
Người bên công ty An Bình biết Sếp mình uống say không tự chủ được lời nói đã có những lời lẽ khiếm nhã với Thư Kỳ nên biết ý nói giúp Giám đốc, sau đó thì nhanh chóng kết thúc bữa tiệc đưa gã ta về.

Đình Phong phụ trách tiễn khách, trong phòng chỉ còn Duy Khiêm và Thư Kỳ, bỗng anh cất tiếng nói với cô:
– Cô tính cùng Đình Phong giả thành một đôi đến dự đám cưới người yêu cũ à?
– Dạ?
Đang yên đang lành bị hỏi câu đó, Thư Kỳ nhất thời đơ ra mấy giây.

Trong đầu không khỏi thắc mắc vì sao Sếp lại quan tâm đến chuyện này và rất muốn cấu xé Đình Phong một trận khi anh đã đi rêu rao gì đó với Sếp.

Vậy mà bảo rằng là người đáng tin cậy, không tiết lộ với ai khác?
– Không có.

Anh đừng nghe anh ấy nói linh tinh.
– Sáng nay tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cô.


Hình như đối phương mời cô đến dự hôn lễ nhưng cô không muốn đi?
– À… vâng.

Không cần thiết phải đi ạ.
Đặng Duy Khiêm thoải mái tựa người vào ghế, cầm ly rượu nhấp một ngụm, anh nói:
– Đối với người đã có tính khiêu khích mình, nếu cô tự ti hay tránh né thì họ càng hả hê và tìm cơ hội trèo lên đầu cô.
Duy Khiêm nghiêng đầu nhìn Thư Kỳ, khóe miệng khẽ cong:
– Đối phương đã có lòng mời, ta không nên từ chối.

Tới tham dự đi… tôi đi cùng cô.
– Hả?
Thư Kỳ to tròn hai mắt ngạc nhiên không thôi, phải một lúc sau mới định thần trở lại, cô xua tay từ chối:
– Không… không cần đâu ạ.

Em không muốn mất thời gian và làm phiền anh.
– Sợ phải chứng kiến người yêu cũ hạnh phúc?
Thư Kỳ lập tức phủ nhận:
– Không.

Đến đó chỉ chuốc thêm bực tức vào người thôi.

Những việc khiến tâm trạng mình đi xuống, bản thân không thoải mái, tốt nhất không nên làm, không phải sao ạ?
– Ừ.

Cũng có những việc nếu người ta cố tình chọc mình thì mình nên chọc lại để họ biết mình không phải người dễ bắt nạt.

Biết đảo ngược tình thế, biến sự tức giận của mình thành của đối phương thì kế hoạch của họ không những không thành công ngược lại còn tự nhận lấy hậu quả.
Thư Kỳ hiểu chứ nhưng cô không muốn dính líu đến Lưu Minh Triết và Ngô Tử Hạ.

Có điều Đặng Duy Khiêm đã chủ động mở lời nên anh hoàn toàn không muốn cô từ chối ý tốt của mình và cũng có thể là anh không thích Tô Đình Phong vào vai bạn trai của cô.

Anh hỏi:
– Khi nào hôn lễ diễn ra?
– Cuối tuần này ạ
– Tuần này tôi rảnh, tôi đi cùng cô.
– Ơ… nhưng…
– Quyết vậy đi.
Thư Kỳ vẫn muốn từ chối nhưng thái độ của Duy Khiêm lại rất kiên định, lúc này Tô Đình Phong cũng đã quay lại, cả ba cùng nhau ra về.
Trước hôn lễ của Lưu Minh Triết một ngày, không thấy Duy Khiêm đả động gì đến nên Thư Kỳ nghĩ chắc công việc lu bù nên anh đã quên, thế nhưng buổi chiều hôm đó lúc tan làm, anh nói với cô:
– Ngày mai tôi qua đón cô.
Thư Kỳ gượng đáp:
– Vâng… ạ…
Hôm sau, Duy Khiêm không hề báo trước đã qua nhà Thư Kỳ từ rất sớm, cô chưa chuẩn bị gì mà lúc ấy còn cách thời gian diễn ra hôn lễ tận 4 tiếng đồng hồ.

Cô bảo anh:
– Giờ còn sớm anh ạ.

Anh có việc gì cứ làm đi rồi 5 giờ chiều quay lại đón em cũng được.

Em chuẩn bị xong sẽ nhắn cho anh.

– Lên xe đi.

Tôi đưa cô đến tiệm trang điểm.
– Dạ?
Duy Khiêm vẫn ngồi trong xe, anh không nói nhiều mà dùng ánh mắt ra hiệu cho Thư Kỳ ý bảo cô mau chóng lên xe.

Thư Kỳ khó xử nói:
– Không cần cầu kì thế đâu anh, em biết make up mà.
– Nhanh lên.
Hai bên lời qua tiếng lại, cuối cùng Thư Kỳ bị yếu thế trước Duy Khiêm.
– Vậy anh đợi em một chút, em lên thay đồ sẽ xuống ngay.
– Ừ.
Lát sau Thư Kỳ lên xe với một chiếc váy dây trắng khá đơn giản, tuy vẫn tôn lên vẻ quyến rũ, không làm lu mờ sự xinh đẹp và sức hút của cô nhưng Duy Khiêm không hài lòng.
– Cô định mặc như này đến đó?
– Vâng.

Không được sao ạ?
– Quá bình thường.
– Đâu có, em còn cảm thấy nó hơi mát mẻ đấy.
Duy Khiêm chẳng buồn nói nữa, bảo Thư Kỳ thắt dây an toàn rồi lái xe đưa cô đến nơi anh đặt trước.

Trong lúc đợi Thư Kỳ trang điểm, Duy Khiêm nhờ nhân viên một hãng thời trang nổi tiếng chọn cho cô chiếc váy khác giao tới.

Ròng rã suốt mấy tiếng đồng hồ, vừa make up vừa làm tóc, đến khi đã xong thì bị bắt thay váy mới.

Thư Kỳ đứng trong phòng thay đồ, nhìn diện mạo mình trong gương rồi chăm chú đến chiếc váy mặc trên người rất lâu mới dám bước ra ngoài.
Giây phút trông thấy cô, không chỉ nhân viên trong tiệm trầm trồ trước nhan sắc của Thư Kỳ mà Đặng Duy Khiêm nhất thời cũng bị thu hút, thẫn thờ ngắm nhìn cô.

Anh không ngờ thư ký của mình lúc trang điểm lên lại xinh đẹp đến mê hoặc lòng người như vậy.

Ngay cả anh, người có tính tự chủ cao cũng không thoát khỏi.

Gương mặt của Thư Kỳ khi chỉ tô mỗi son môi đã đủ gây ấn tượng với người khác, vậy mà giờ đây nó chẳng khác nào một thứ vũ khí chí mạng.
Mọi người không ngớt xì xào còn ai kia lại không hay biết hành động của mình có hơi thất thố.

Thư Kỳ khá ngượng ngùng trước ánh mắt Duy Khiêm chăm chăm nhìn mình, cô nhỏ giọng gọi:
– Tổng giám đốc!
Phải đến lần thứ ba Đặng Duy Khiêm mới giật mình thu lại tầm mắt, lúng túng nói:
– À… ừ… Xong rồi chứ?
– Vâng.

Nhưng… em thấy chiếc váy này hở quá nên thay về cái cũ thì hơi.
Váy Duy Khiêm đặt mua cũng là hai dây nhưng phía sau thiết kế dây đan chéo để lộ tấm lưng trần kết hợp xẻ tà, vừa khoe được đôi chân thon dài vừa tôn lên làn da trắng hồng mịn màng đầy sức quyến rũ.

Anh rất hài lòng với trang phục và diện mạo này của Thư Kỳ nên không đồng ý cho cô thay váy.
– Không.

Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.
Cứ thế Thư Kỳ được Tổng tài đẹp trai đích thân đưa đến tham dự hôn lễ của bạn trai cũ và bạn thân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận