Cơn đau dữ dội khiến Lý Huệ tỉnh lại.
Cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những ánh đèn trắng nhấp nháy đôi khi xuất hiện trên trần nhà.
Ngay sau đó, cô được đưa vào phòng phẫu thuật và được y tá tiêm thuốc mê cho mình.
Lý Huệ dần dần mất đi ý thức, chìm vào bóng tối trước mặt.
Ngoài cửa phòng mổ, khi mọi người còn đang chìm đắm trong hoảng loạn, sợ ông chủ trách phạt thì đột nhiên có tiếng bước chân đều đều từ hành lang truyền đến.
Người đàn ông mặc âu phục đi tới với vẻ mặt bình tĩnh.
Vừa nãy anh nhận được một cuộc điện thoại từ quản gia báo rằng Lý Huệ bị ngã cầu thang, có nguy cơ sinh non.
Đường Bảo Thiên đi tới cửa phòng phẫu thuật, hai mắt híp lại.
Một cảm giác lạnh lùng bao quanh thân thể anh, ai cũng có thể nhìn ra anh đang tức giận.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bảo Thiên lạnh lùng nói.
“Thưa ngài, Cô Lý...!Cô Lý vô tình bị ngã...”
Người phụ nữ đẩy Lý Huệ xuống chính là cô chủ nhà họ Hạ, người được ông chủ yêu quý nhất, Hạ Kiều Oanh.
Không ai dám đắc tội với cô ta cả.
Họ chỉ có thể nói dối rằng Lý Huệ vô tình bị ngã.
Sắc mặt Đường Bảo Thiên còn xấu hơn trước, nhưng anh lại không nói gì.
Một lúc sau, cửa phòng mổ mở ra, tiếng khóc của cháu bé vang lên từ bên trong.
Y tá ôm đứa bé đang khóc, bước nhanh nói: “Anh Đường, cô Lý đã hạ sinh thành công một bé trai khỏe mạnh.
Nhưng vì sinh non nên em bé phải được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt ngay lập tức.”
Thư ký đi theo cảm thấy kỳ lạ liền lo lắng hỏi: “Không phải trước đây nói sinh đôi sao? Còn đứa nhỏ kia thì sao?”
Cô y tá lắc đầu, tiếc nuối nói: “Tôi rất tiếc.
Vì sinh non nên cả hai cháu đều rất yếu… Cháu bé còn lại, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vừa sinh ra đứa bé đã không còn thở nữa...”
Thư ký tái mặt, nhìn người đàn ông bên cạnh, vội vàng hỏi: “Không còn cách nào sao? Chúng tôi sẽ thu xếp bác sĩ tốt nhất tới đây ngay lập tức.”
“Không có cách nào...” Y tá lắc đầu: “Đứa nhỏ đã không còn thở nữa...”
Thư ký không dám nói thêm nữa, run rẩy đón lấy đứa trẻ sơ sinh từ tay y tá rồi đưa đến trước mặt Đường Bảo Thiên.
Đứa bé vừa chào đời rất nhỏ bé, nằm lọt thỏm giữa những lớp tã.
Vì sinh non nên cả người đứa bé nhăn nheo, đỏ bừng.
Có lẽ do mệt, tiếng khóc của đứa trẻ yếu dần...
Đường Bảo Thiên khẽ cau mày nghĩ đến một đứa trẻ khác đã chết, khuôn mặt của Đường Bảo Thiên sa sầm lại, trái tim anh chợt nhói lên.
Anh nhẹ nhàng nắm tay đứa trẻ, nghiêm khắc ra lệnh, “Lập tức đưa đứa nhỏ đến bệnh viện tư của nhà họ Đường, sắp xếp đội ngũ tốt nhất ngày đêm chăm sóc nó.”
“Vâng, thưa ngài.”
Thư ký phản ứng ngay lập tức, quay lại và nói với y tá: “Chúng tôi sẽ thanh toán tất cả các chi phí liên quan.
Xin hãy sắp xếp việc chăm sóc cho đứa trẻ càng sớm càng tốt.”
“Được.” Y tá đáp ứng ngay lập tức.
Đường Bảo Thiên xoay người rời đi.
Vừa đi được hai bước, anh dừng lại nói với thư ký: “Xử lý cô gái kia”
“Thưa ngài, ngài cứ yên tâm, những việc này tôi sẽ lo liệu.”
Đường Bảo Thiên im lặng một lúc, không nói thêm lời nào.
Anh vội vàng mang theo đứa trẻ mà hơi thở ngày càng yếu, bước nhanh rời đi.
Lúc này, trong phòng mổ.
Lý Huệ chịu đựng đau đớn, cưỡng chế tỉnh lại.
Cô quay đầu nhìn đứa nhỏ nằm bất động không hề khóc.
Cô yếu ớt nói: “Bác sĩ, cho tôi gặp con tôi…!”
Y tá nghe thấy vậy liền nói: “Đứa bé đã không còn thở nữa rồi.
Xin cô nén đau thương”
Lý Huệ khăng khăng: “Tôi mặc kệ, hãy cho tôi gặp con tôi”
Nhận được cái gật đầu của bác sĩ, y tá vội ôm đứa bé không còn động đậy đặt lên ngực cô.
Lý Huệ đau đớn ôm con vào lòng, cô gắng ủ ấm cho con, dùng hết sức lực kề môi lên mũi con hút mạnh.
Cô sợ nếu không làm vậy cô sẽ không can tâm.
Cuối cùng điều kỳ diệu cũng đến.
Đứa bé đã thở trở lại.
Cô y tá bàng hoàng ôm đứa trẻ chạy đến bên cạnh bác sĩ, “Bác sĩ.
Bác sĩ, đứa trẻ đã thở lại rồi”
…
Sau ca phẫu thuật.
Cô lén lút ôm con trở về nhà thì thấy nhà đã bị bán đi.
Không tiền, không tài sản.
Lại còn ẵm thêm một đứa bé khiến cô càng chật vật hơn.
May mắn sao, cô gặp được bà chủ nhà dễ thương, thông cảm cho tình cảnh của cô.
Bà cũng đã từng là mẹ đơn thân, chỉ có điều bà không được may mắn gặp được người tốt bụng như cô.
Vì vậy đứa nhỏ của bà đã mất trong những ngày mùa đông giá rét.
Thế nên khi gặp cô ẵm đứa nhỏ đỏ hỏn trên tay đi lang thang tìm nhà trọ, bà đã thương, không những cho cô ở miễn phí hai tháng đầu, mà còn giúp cô chăm sóc em bé mỗi khi cô đi làm.
Cô từ khuê nữ trở thành người mẹ đơn thân vất vả nuôi con.
Việc gì có tiền cô đều đăng ký làm.
Thấy cô chịu thương chịu khó như vậy, người dân trong khu phố đều yêu thương và giúp đỡ cô trong việc nuôi nấng một đứa trẻ.
Cứ như vậy thời gian dần trôi.
Cô cũng đã trở thành một phóng viên của một tòa báo giải trí nhỏ.
Con cô cũng chuẩn bị vào lớp hai..