Nhân Duyên Của Chúng Ta

Một ngày tồi tệ còn tám tiếng nữa mới kết thúc. Lam Uyên bật điện, cởi giày cao gót đá sang một xó nhà, tùy tiện vứt túi xách xuống đất, lao ngay vào bếp mở tủ lạnh. Sau khi dốc nửa già chai trà sữa xuống họng, cô tìm ôm một hộp táo trộn ra phòng khách khởi động điều hòa, tay vừa bấm điều khiển TV vừa thò ra sau lưng cởi áo lót.


Bốn giờ chiều thứ bảy hàng tuần có chiếu mấy bộ phim ngôn tình cũ, là món ăn tinh thần giúp cô đốt thời gian, lấy thêm cảm hứng viết truyện. Lúc Lam Uyên mở ra đã chiếu được mười phút, cô tặc lưỡi, thao tác đẩy nhanh rút áo trong ra. Bất quá, hôm nay trên người là áo sơ mi dài tay, bắt buộc phải cởi hết từng cúc ra mới thoải mái. Vốn nghĩ rằng cởi thứ cần cởi ra xong sẽ mặc lại kẻo nhiễm khí lạnh từ điều hòa sẽ cảm, song, rốt cục cô chẳng thèm để ý nữa, mặc kệ áo lót lủng lẳng dính trước ngực, sơ mi xộc xệch còn hai nút dưới, gác chân lên bàn ăn táo xem phim.


Mười ba năm rồi xem lại "Hóa ra anh vẫn ở đây" cô vẫn không ngán, thậm chí càng thích hơn. Nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ, Lam Uyên thở dài, nhặt mấy tờ giấy chùi nước mắt nước mũi dưới đất vứt vào thùng rác cạnh ghế sofa, đứng dậy vào phòng ngủ tìm quần áo đi tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận