Nhân Duyên Của Chúng Ta

Lam Uyên kiểm tra lại sảnh kĩ càng một lượt, đảm bảo băng rôn cùng đồ trang trí đã chắc chắn, sau đó rút tấm thẻ kim cương của Mộc Đào ra quẹt để trả tiền cho nhân viên.

Aizzz ~ Ai bảo cậu ta hôm nay đến trường phim muộn năm phút, bị Lăng Thái Kỳ Nhiên tố giác với cô nha. Mỗi phút đến muộn phạt mười nghìn nhân dân tệ, đáng đời!

Cô ôm trong tay cây pháo hoa lớn, đứng cạnh thang máy nhìn dãy số cạnh hàng phím bấm giảm dần.


Thời điểm màn hình điện tử hiện số hai, Lam Uyên cầm cây pháo chuẩn bị vặn. Bất quá, cô là lần đầu chơi pháo giấy, loay hoay mãi không được, tình hình tuyệt đối không khả quan.

Giây phút Dạ Trạch mở cửa bước ra, anh liền thấy Lam Uyên tự đem pháo bắn vào mặt "Đùng" một cái, hốt hoảng ngã ra sau.

- Cậu bị bệnh à? Tự dưng nghịch thứ này là muốn chết sao? _ Anh vội vàng đỡ cô từ dưới đất lên, nghiêm mặt quát.


Không ngờ Lam Uyên vì thế mà cáu giận, mang ánh mắt như nhìn kẻ địch tặng cho anh:

- Tôi thích đi tìm chết đấy, cậu cản được tôi à?

Nói xong, họ Vũ cầm vỏ pháo rỗng dúi vào người Dạ Trạch, vẻ mặt thập phần chán ghét, lạnh lùng quay đi.

Người bị bỏ lại nhanh chóng phát hiện lý do cô nổi điên, không ngừng tự trách bản thân dại dột làm cô tụt hứng. Nhưng anh thật sự là vì quan tâm cô mà...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận