Nhân Duyên Của Chúng Ta

Quả nhiên, cánh cửa kia lập tức mở ra. Dạ Trạch thần sắc u sầu không dám nhìn thẳng vào mắt Lam Uyên, cúi gằm mặt xuống đất.

Quản lý Vũ không khách khí tát thêm một cái vào mặt anh, quát:

- Ngươi còn muốn rũ bỏ hết trách nhiệm cơ đấy nhỉ?

Dạ Trạch im lặng, lãnh trọn hỏa nộ của cô. Lam Uyên không thấy đối phương phản ứng có chút ngoài dự đoán: Con hàng này thật sự muốn làm bao cát đấy ư?

Cô gái xinh xắn khuôn mặt nhăn nhó, giơ chân đạp vào đùi họ Dạ:

- Mau cút vào dọn đồ, lão nương đưa ngươi về nhà.


Con ngươi Dạ Trạch co rụt lại, hoàn toàn không ngờ tới Lam Uyên là trở lại đem anh về. Vốn dĩ buổi sáng tỉnh dậy không thấy cô anh còn tưởng quan hệ giữa hai người thật sự đi đến cái kết không thể vãn hồi nữa. Chẳng qua hiện tại phản ứng của Lam Uyên có phần khó hiểu: Cô muốn xé xác anh ra đem đi làm mắm một cách bí mật hay là... cô muốn đem anh về nhà rồi cho người bạo dâm mình đến chết?

Dạ Trạch rùng mình ớn lạnh, bàn tay bám chặt vào lề cửa, dứt khoát từ chối:

- Không!

Lam Uyên trợn mắt, một cỗ oán giận nổi lên. Nữ tử hai mươi sáu tuổi phát động trạng thái chiến đấu, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh Dạ Trạch lui vào trong. Phòng Tổng Thống liên tục phát ra âm thanh da thịt va chạm huỳnh huỵch, bôm bốp.

Bao cát di động họ Dạ bị đánh tới bầm dập nhất quyết không kêu rên lên một tiếng, nhẫn nhịn chịu đòn lùi dần về thế bị động. Sát chiêu cuối cùng tung ra, Lam Uyên ác ý đập lên chân giữa 'bạn tốt'. Nỗ lực của Dạ Trạch tức khắc tan tành, anh hít vào một ngụm khí lạnh, run run thét lên "A!" đau đớn, nằm vật xuống đất.

- Bà đây cho nhà ngươi năm phút để chuẩn bị. Hôm nay không về nhà thì bà xẻo hết những thứ nhô ra trên người người!


Lam Uyên một chân đạp lên eo Dạ Trạch đang co ro, cúi người xuống đe dọa, đôi tay di chuyển vuốt ve sống mũi cao đẹp đẽ của đối phương:

- Đầu tiên là cái mũi này... _ Bàn tay mềm mại vuốt dần ra tới thái dương, từ từ chạm xuống vành tai, giọng nói thập phần yêu mị _ Sau đó là tới cái tai...

Ánh mắt Lam Uyên chuyển động linh hoạt, nhanh chóng dừng lại ở vùng ngực của Dạ Trạch, ngón tay như tia chớp thò vào áo anh, bắt lấy nụ hoa nhỏ dùng lực vặn mạnh một cái:

- Phải cắt cả tiểu 'nhũ hoa' nữa!

Hô hấp quản lý Dạ dừng lại, thâm tâm gào thét cầu xin coi gái kia đừng làm loạn thêm nữa, anh xảy ra phản ứng rồi đấy! Bất quá, đây lại chính là chủ đích của lão nhân gia Lam Uyên.

Cô nhướn mày, khóe mắt liếc xuống vùng nào đó trên cơ thể Dạ Trạch đang mãnh liệt vùng dậy, nhô lên một cục rõ ràng ở phía trước khoảng giữa hai ống quần đùi. Bờ môi xinh đẹp nhếch lên tiếp tục câu nói của mình:

- A... tiểu đệ đệ... không cẩn thận chặt đi cũng không tồi đâu. Phải chặt thật gọn nha, dùng dao khoét sạch từng tảng... hahaha... đem tẩm ướp rồi phơi hai nắng là tuyệt hảo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận