Nhân Duyên Của Chúng Ta

Dòng suy tư bị cắt ngang bởi Lam Uyên ra sức lắc lắc tay anh. Dạ Trạch nhìn khẩu hình của cô lắc đầu:

- Đều ổn cả.

Tầm mắt của anh rơi xuống đôi tay đầy máu của Lam Uyên:

- Cậu bị thương?

Hàng lông mày cô gái chau lại thành một đường thẳng:


- Mũi cậu chảy máu...

Mặc dù không nghe thấy Lam Uyên nói nhưng từ hướng nhìn Dạ Trạch nhanh chóng bắt được nguyên nhân là nằm trên mình. Bàn tay đẹp chậm rãi đặt lên mũi kiểm tra, thần sắc có phần thêm không tốt.

Một ngày xảy ra nhiều chuyện không vui, bất quá Lam Uyên dường như không còn ôm thái độ lạnh lùng xa cách như trước nữa làm Dạ Trạch thả lỏng tâm tình. Đối phó với đám khủng bố không khó, cải tạo lại sức chống chịu của cơ thể cũng không khó, bị ném bom là chuyện ngoài mong muốn song hiệu quả giải trừ cơn tức giận không tệ. Cái giá phải trả này quá hời cho anh rồi.

Một nam một nữ an phận ngồi chờ cứu hộ. Chẳng biết đã qua bao lâu, thời điểm cánh cửa thép dày cộp được mở ra, Lam Uyên nhàm chán đã ngủ được một giấc rồi.


Bên ngoài khu vực này đều được căng dây giới hạn, bốn, năm chiến sĩ cứu hộ đứng trên hố đất lõm sâu trước thang máy. Có thể qua đó ước lượng được sức công phá của vụ nổ không hề nhỏ, đem sàn đá hoa cương của Tân Thế Kỷ đánh thành bụi, đào thành một hố sâu ít nhất một mét, đường kính ba mét rưỡi.

Dạ Trạch giơ tay ra hiệu cho người bên ngoài nhỏ tiếng một chút, sau đó quay sang người bên cạnh nhẹ nhàng ôm vào lòng rồi đứng dậy nhảy ra khỏi buồng thép, đáp xuống mặt đất bằng phẳng êm như ru.

Mama đại nhân biết tin đã đến từ sớm. Nếu không phải ngại đám người nghiệp dư kia ngu ngốc kéo dài thời gian thì nàng đã xông tới đấm nát cửa thép cứu con dâu rồi. Bất quá, lề mề cũng tốt, để cho con trai bảo bối cùng con dâu nhỏ bồi dưỡng tình cảm cũng được, dù sao có thằng nhóc kia bên cạnh nàng không lo Lam Uyên xảy ra bất trắc. Thậm chí, một vạn cái bất trắc đừng hòng làm khó nó, con trai cùng con dâu nàng không phải quả hồng mềm nha.

Dạ Trạch nhận ra mẹ mình bộ dáng thản nhiên đang chờ sẵn liền nhún vai thở dài. Tại sao anh lại bất hạnh như vậy chứ? Nàng hình như rất vui khi thấy con trai bị người ta ném bom vào mặt nhỉ?

Bất quá, trong mắt đám người thực hiện cứu hộ còn kinh dị hơn. Họ mệt chết cậy cửa lôi cặp đôi nọ ra nhưng thái độ của chàng trai giống như nói 'Dù các người không cứu chúng tôi vẫn sống tốt', tự thân ôm cô gái kia nhảy qua cái hố rộng gần bốn mét nhẹ bẫng. Còn có phu nhân ruột thịt kia nữa: Nàng ban đầu không phải phát điên lên đòi cứu con dâu sao? Tại sao sau khi ra tay đấm nát khối bê tông chắn chỗ cứu hộ cậy cửa liền phủi tay đi uống trà ngắm cảnh? Tổ hợp một nhà này biến thái hết phần kẻ khác rồi, bọn họ không làm lưu manh thật quá lãng phí!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận